trời lại mưa, thật phiền
Sau tiết thể dục chính là giờ ăn cơm chiều, học sinh vừa tan học lục tục hướng đến nhà ăn, Trì Đường bưng khay đi lấy thức ăn, thấy một đám La Trịnh Lệ ngồi bên kia vừa ăn vừa giỡn, chân bèn chuyển hướng đi sang.
"Quần áo Du Dư là cậu lấy?"
La Trịnh Lệ vừa thấy là nàng, mặt liền xụ xuống, "Cậu ta không thấy đồng phục, liên quan gì tới tôi."
Trì Đường: "Tôi chỉ nói không thấy quần áo cậu ấy đâu, cậu lại nói thẳng là đồng phục, đúng là giỏi thật."
La Trịnh Lê nghẹn họng, chơi xấu nói: "Dù sao tôi không biết, có bản lĩnh thì cậu lục soát đi, xem có phải tôi lấy hay không." Nói xong liền làm lơ nàng, quay đầu thẳng sang nói chuyện với người khác.
Trì Đường cười khẩy một tiếng, bưng khay đi mất, nàng chỉ là thuận miệng hỏi một câu mà thôi, cũng chẳng có ý làm chiến binh chính nghĩa giành lại công bằng cho Du Dư, nếu Du Dư muốn công bằng, hẳn có thể tự mình lấy rồi, không cần nàng xen vào việc người khác.
Nhưng thật sự nàng nhìn tên ngu xuẩn La Trịnh Lệ này không vừa mắt.
Cơm nước xong về phòng ngủ, Trì Đường thấy Du Dư ôm chậu giặt áo khoác dính trà sữa. Các nàng có hai bộ đồng phục để tắm rửa, Du Dư đã mặc vào một cái áo khoác khác của mình, thấy nàng, Du Dư dừng tay lại nói: "Đồng phục của cậu mình cởi ra rồi, có muốn mình giặt giúp không?"
Trì đường: "Không cần."
Du Dư gật gật đầu, tiếp tục chà xà phòng lên vết bẩn, cẩn thận lại quen tay giặt giũ.
Trì Đường nhịn lên nhịn xuống, không nhịn nữa, hỏi: "Đồng phục của cậu tìm ở đâu đấy?"
Du Dư: "Thùng rác lớn gần nhà vệ sinh."
Trì Đường:...
Thật ra trước đó nàng đúng là nghĩ là La Trịnh Lệ thiểu năng trí tuệ kia giấu đi, còn nghĩ hay nàng cất trong rương. Giờ xem ra, chẳng lẽ chỉ số thông minh của mình cũng như cậu ta?
Mặt Trì Đường tối sầm.
Du Dư nhìn sắc mặt nàng, dường như hiểu ra điều gì, giải thích thêm một chút: "Trà sữa này thấm nhiều quá, lúc đó mình chưa giặt xong, nếu bị người lấy đi, chắc chắn sẽ không mang về chỗ của họ, vì dơ lắm, nên có thể tiện tay vứt đâu đó rồi." Lúc ấy nàng nghĩ như vậy, tìm trong cây cối và thùng rác xung quanh, vừa tìm quả nhiên ra rồi.
Còn may vừa dọn xong, thùng rác lớn bên kia chỉ có lá cây với bụi bặm, đồng phục bị vứt ở nơi đó cũng không dơ thêm nữa.
Trì Đường: Vì đâu cậu lại quen tay như thế chứ?
Nàng nghĩ theo bản năng, trước kia có phải Du Dư đã thường xuyên gặp chuyện này không? Cho nên nàng mới có thể bình tĩnh như thế, cứ như không biết mình bị xa lánh bị đùa cợt, cũng không để bụng.
Tâm tình của Trì Đường bỗng trở nên ác liệt hơn, nếu là nàng, nàng sẽ không bình tĩnh như thế, nàng nhất định phải một hai phá rối một lần cho thống khoái, ai vứt đồ của nàng đi, nàng sẽ làm cho rõ ràng minh bạch. Chắc là vì thế, ở trường cũ nàng mới không sống nổi. Bởi vì nàng tìm ra điện thoại của mình ở ngăn bàn một đứa rất được lòng người khác, nên mới bị lũ người kia xa lánh.
Không có đúng sai, chỉ có thân sơ viễn cận, thực là chân thật lại châm chọc.
Tiết tự học buổi tối, Tống Phương Thảo lại gần nói với nàng: "La Trịnh Lệ thật sự không lấy đồng phục của Du Dư đâu, cậu ấy thấy người khác vứt áo của Du Dư đi, nhưng vì mâu thuẫn với hai người nên mới không nói."
Trì Đường buồn bực: "Cậu nói chuyện đó với tôi làm gì, lại không phải là vứt áo của tôi, chờ Du Dư về mấy người tự nói với cậu ấy đi."
Giờ này mỗi tối Du Dư đều đang ở phòng học học bài, đến khi sắp tắt đèn mới quay trở về.
Nàng vừa dứt lời, La Trịnh Lệ liền nổi giận đùng đùng từ ngoài tiến vào, âm dương quái khí nói: "Không phải vứt đồng phục của cậu, chạy tới hỏi tôi làm gì, cậu nghĩ cậu là hộ hoa sứ giả à, toàn tự mình đa tình."
Trì Đường bỗng nhiên dùng sức đạp vào bàn một chút, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta, "Mẹ nó mày nói lại lần nữa xem."
La Trịnh Lệ và Tống Phương Thảo đều bị tiếng đạp lớn này làm cho khiếp sợ, khí thế của La Trịnh Lệ lập tức xìu xuống, con mắt lại đỏ lên như sắp khóc, Tống Phương Thảo vội vàng xấu hổ đẩy nàng ra ngoài.
Việc này sau đó không ai nhắc lại, Dư Dư cũng không, chỉ là trên đồng phục sạch sẽ của nàng, nhiều thêm một vết ố màu trà giặt không sạch nổi.
Thay đổi duy nhất, chắc là Du Dư bắt đầu thường xuyên chỉ nàng giải đề, Trì Đường học dở nhất là toán, mỗi lần Du Dư đều đẩy vở qua, nhắc nàng vài bước giải trước.
Trì Đường xem một lần bèn cứng rắn đẩy vở trở về: "Tôi không cần."
Nàng nghe thấy tiếng viết chữ sàn sạt của Du Dư bên cạnh mình tạm dừng, vang lên, lại tạm dừng, như một người đang phân vân lưỡng lự. Đứt quãng thật lâu, mới một lần nữa vang lên. Sau đó nàng nhìn thấy quyển vở lại được đẩy sang, lần này không chỉ có bước giải, còn có đáp án.
Trì Đường xù