bóng bay~
Tiệc Nguyên Đán năm nay có lớp trưởng như Nguỵ Hành Hành nên tổ chức nên vô cùng náo nhiệt. So sánh với bữa tiệc qua loa năm ngoái, phải nói là vui hơn rất nhiều.
Đối với Du Dư, tiệc Nguyên Đán vừa qua không phải một hồi ức tốt đẹp gì, ngày đó ba nàng tìm đến trường học, muốn mang nàng đi, là Trì Đường kéo nàng ra khỏi phòng học mà trốn thoát.
Khi ấy tuyết rơi, các nàng chạy một đường từ khu dạy học, chạy qua sân thể dục, núp ở một góc phía sau toà nhà kia. Lúc sau, Du Dư vẫn là lo lắng hãi hùng, trở lại phòng ngủ rồi vẫn còn lạnh cả người, thân thể cứng còng, mà những người còn lại trong phòng ngủ còn vì chuyện ba nàng xuất hiện mà bàn tán sau lưng nàng.
Tất thảy đều như một cơn ác mộng.
Có lẽ vì như thế mà với tiệc Nguyên Đán cũng không có chờ mong. Lúc Nguỵ Hành Hành vận động mọi người biểu diễn tiết mục, xin tiền quỹ với cô Kha, quấn lấy Trì Đường và Trương Mông rủ rê họ đàn ca hát múa, Du Dư chỉ ngồi thầm lặng làm bài, một tiếng cũng không nói ra, hoàn toàn không muốn tham gia.
Tuy ngày thường nàng cũng yên lặng như thế, nhưng Trì Đường có thể nhìn ra, nàng có chút lo lắng không yên.
"Trì Đường à, xin luôn đó! Cậu lên diễn một bài vừa đàn vừa hát đi mà!" Nguỵ Hành Hành ôm nàng lắc lắc.
Trì Đường trốn mãi không xong, đành đồng ý, "Được, muốn mình diễn, cậu diễn trước mình đi?"
Nguỵ Hành Hành không chút do dự: "Được luôn, tên mình là Hành Hành, ra sao cũng hành sự được!"
Cô mang chiếc amply từ nhà lên tận trường, còn xách kèm hai cái đèn hình cầu, rủ thêm đám Da Đen mượn thêm cái đài nho nhỏ, bày ra ngay trước phòng học, dựng thêm một cái sân khấu nho nhỏ. Bố trí xong gợi mở hẳn, những người còn lại cũng lên tinh thần, mua thêm bong bóng thổi lên trang trí trong phòng học.
Trì Đường cũng bị chộp tới hỗ trợ thổi bóng, bong bóng tròn, bong bóng dài, còn có cả bong bóng hình trái tim. Mấy cái phân cho nàng đều là bong bóng trái tim màu hồng nhạt cả.
Nàng thổi một cái, đau hết cả hàm, mau chóng buộc bóng lên dây.
Bàn trong phòng đẩy tới đẩy lui rất lộn xộn, cuối cùng đều đẩy hết dựa vào tường. Trì Đường ngồi trên bàn của mình mà thổi bóng, thấy Du Dư ngồi phía dưới, vùi đầu làm đề thi, bút rất lâu rất lâu không nhúc nhích, không biết đang nghĩ điều gì.
"Bẹp ——"
Nàng cầm bong bóng trái tim màu hồng nhạt đặt lên đầu Du Dư, phát ra một tiếng vang nho nhỏ. Bị bong bóng ịn vào đầu, Du Dư phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Bên ngoài trời đã tối, nhưng đêm này tuyết không rơi, chỉ lạnh chút thôi. Trì Đường ngồi trên bàn, sau lưng là cửa, giống như đang ngồi che chắn trước cho nàng vậy.
Trì Đường quơ quơ trái bong bóng trong tay, "Đưa tay đây."
Du Dư buông bút, đưa tay qua.
Trì Đường vớt ngay lấy tay nàng, cột chiếc bong bóng kia vào cổ tay nàng, còn cột thêm một cái nơ.
"Tiệc Nguyên Đán sắp bắt đầu rồi, đừng làm nữa, mau lại thổi bong bóng, hông cho lười biếng đâu."
Đám Da Đen mang bong bóng lên trên sân khấu trang trí, phần dư lại cùng treo lên mấy chiếc quạt chung với những dải lụa đầy màu sắc, rồi mở quạt lên cho chúng bay bay. Có không khí thật, nhưng ngày đông mở quạt lạnh cũng là thật, làm nhiều người khó chịu, rất nhanh đã bị cô Kha tắt đi.
"Rồi rồi, chuẩn bị xong hết rồi nè!"
"Tắt đèn đi mấy ba!"
"Chờ đã, cái đèn cầu đâu? Mở cái đèn cầu lên coi!"
Nguỵ Hành Hành làm MC, đứng trên sân khấu mồm năm miệng mười tuyên bố bắt đầu. Cô cầm một chiếc bong bóng hình cầu thay microphone, nói: "Đầu tiên mình xin trình bày một bài coi như khởi động, mọi người vỗ tay ủng hộ mình cái đi nghe!"
Cô là người đầu tiên lên sân khấu, thoải mái hát ca, sau đó nhanh chóng chuyền gậy tiếp sức cho người tiếp theo, "Rồi! Mình biểu diễn xong rồi. Tiếp theo xin mời bạn Trì Đường lên sân khấu, biểu diễn đàn hát với ukulele, mọi người vỗ tay ủng hộ nhiệt liệt nghennnnn!"
Vì đèn đã tắt, ánh sáng trong phòng không quá rõ ràng, ai cũng thả lỏng, đủ thứ tiếng quỷ khóc sói tru vang lên, có người còn cầm đèn pin lắc loạn.
Lúc lên đài giữa thời khắc loạn hết cả lên thế này, Trì Đường có chút hối hận đã nói câu đồng ý. Nhưng nói cũng đã nói rồi, giờ có muốn đổi ý cũng không ai cho, Nguỵ Hành Hành gọi nàng lên sân khấu xong, đã yên vị trên ghế luôn rồi.
Phòng học dần yên tĩnh lại, có người hỏi: "Trì Đường hát bài gì thế?"
Trì Đường quạt thử ukulele, cũng không trả lời, lập tức đánh đàn. Nhạc vừa vang lên, đã có người ở dưới gâu gâu la hét, "Là bài Bong bóng tỏ tình!!!"
Trì Đường mở miệng hát: "Trong quán cà phê bên bờ sông Seine..."
......
"Người thương ơi, từ ngày yêu người, những gì ngọt ngào đến thật sự dễ dàng..."
......
Bên dưới còn có người nhỏ giọng hát theo.
Thanh âm của Trì Đường rất thanh thiệt, hát lên mang đầy phong cách cá nhân, dịu dàng tươi mát lại động lòng người.
"Chời, hát hay dã man, mình thấy nghe những người cover khác hát đều dở hơn luôn quá!"
"Suỵt —— nhỏ giọng bớt nói coi, nghe không rõ này!"
Nguỵ Hành Hành dựa vào cạnh bàn, cùng những người khác quay quay bong bóng trong tay, Trì Đường hát xong một bài đã nhiệt tình hét: "Hay quá Trì Đường ơi!"
"Thêm một bài đi!"
Trì Đường kiên định về chỗ, không nghe cô trình bày. Không có biện pháp, Nguỵ Hành Hành chỉ có thể đi lên giữ bầu không khí sinh động, mở nhạc đệm, mời đến Trương Mong. Trương Mông hát không hay như Trì Đường, nhưng làm học sinh cấp ba bình thường, hát cũng không tệ.
Trì Đường vừa ngồi xuống chỗ mình, Hạ Viên Viên đã thò mặt sang, ôm một cái bong bóng: "Tui thành fan rồi!