Sau khi có việc, Thẩm Lưu Sấm rất tích cực đi ra ngoài vào mỗi sáng sớm, tinh thần hăng hái, trên thực tế đến tiệm rồi cậu cũng chỉ ngồi bật máy tính bắt đầu xem phim.
Hứa Vân Trừng đã chuyển vào trường học để ở, đôi khi không có tiết cô sẽ tới tìm Thẩm Lưu Sấm chơi. Lúc không có cô, Thẩm Lưu Sấm chẳng có ai để nói chuyện, cho nên gần đây cậu lôi hết phim điện ảnh và phim truyền hình của Lâm Vi ra để cày.
Lâm Nguyên mà cậu trông mong chưa từng tới tiệm, sau khi chờ một tuần lễ cậu đã đành thôi.
Khi cậu đã quen cuộc sống nhàn nhã tại cửa hàng, Lâm Nguyên tới một cách đột ngột.
Lúc đó Lâm Vi đang xăm cho người đàn ông mình thích trong phim, Thẩm Lưu Sấm cắn tan một viên kẹo có nhân, nhân bên trong chua lè. Chua đến nỗi mặt mày cậu nhăn nhúm lại, lúc này cậu vừa ngẩng đầu đã thấy Lâm Nguyên đẩy cửa tiến vào.
Tuy Lâm Nguyên từng lừa cậu một chút trong lúc phỏng vấn, nhưng chắc chắn là do anh ta muốn rèn luyện nhân viên. Tóm lại bây giờ ánh mắt Thẩm Lưu Sấm nhìn Lâm Nguyên đã mang theo filter, trong nhà Ngụy Hủ An không cho cậu nhắc tới Lâm Nguyên, Hứa Vân Trừng nghe cậu khen xong là muốn phản bác, nếu không phải bình thường cậu không nói chuyện một mình thì cậu có thể hát 300 trăm bài thánh ca về Lâm Nguyên mỗi ngày.
Ngay từ đầu cậu còn nơm nớp lo sợ mỗi ngày, muốn tạo ấn tượng nhân viên tích cực cho sếp của mình. Mặc dù cậu cũng không biết ngoại trừ xem phim ra mình còn có thể làm gì để giết thời gian.
Nhưng hiển nhiên xem phim trong giờ làm việc cũng không phải là chuyện một nhân viên tốt nên làm, hơn nữa viên kẹo nhân chua khiến cậu thật sự không thể nở nụ cười bình thường.
Hứa Vân Trừng chui ra từ sau lưng Lâm Nguyên, nhiệt tình chào hỏi cậu: “Tiểu Đồng Đồng!”
Ban đầu Thẩm Lưu Sấm cũng không muốn nghe người khác dùng tên nguyên thân để gọi cậu, nhưng nếu Hứa Vân Trừng gọi cậu là Tiểu Thẩm Thẩm cậu cũng thực sự không chịu nổi.
“Đang xem phim à.” Hứa Vân Trừng tựa vào quầy thu ngân, thò đầu nhìn cậu đang xem cái gì: “Phim “Biệt ngữ” hả, đậu má yêu thầm, hu hu hu hu hu…”
Lâm Nguyên vỗ vỗ lưng cô, cô lập tức đứng thẳng: “Được rồi! Con lập tức đi chuẩn bị!”
“Xem phim à?” Khi Lâm Nguyên không cười anh ta là một anh chàng đẹp trai bình thường, một khi anh ta cười, Thẩm Lưu Sấm cảm thấy mình thậm chí không còn cảm nhận được vị chua nữa.
Định lý con người là động vật thị giác được áp dụng đến khi nhân loại tuyệt chủng. Trông thấy cái đẹp, đầu óc cũng mụ mị, cậu nghĩ nếu mình trẻ lại vài tuổi và thấy Lâm Nguyên cười với cậu như thế có lẽ cậu sẽ chảy nước miếng theo đuổi người ta.
Nhìn bộ dáng ngơ ngác của Thẩm Lưu Sấm, Lâm Nguyên cười tươi hơn nữa: “Còn xem phim nghệ thuật nữa, sao cậu có thể xem phim nghệ thuật trong tiệm chúng ta chứ?”
“À, đúng đúng, vậy phải xem gì?”
“Đây là cửa hàng tình thú, cậu thấy thích hợp xem gì?” Lâm Nguyên cười một cách xấu xa, nhưng Thẩm Lưu Sấm không nhận ra, chỉ cảm thấy anh ta cười thật là đẹp.
Cậu nghe vậy thì suy tư, sau đó đỏ mặt, lắp bắp nói: “Được hả sếp? Vậy, vậy không ổn lắm đâu..”
“Đương nhiên là được.” Lâm Nguyên đanh mặt lại.
“Hai người tự kéo ghế đi.” Hứa Vân Trừng khiêng một cái bàn đi ra từ sau rèm, trong mồm còn ngậm một bộ bài.
Sau đó ba người chen chúc trong không gian nhỏ phía sau giàn trồng koo, chuẩn bị bắt đầu đánh bài.
Hứa Vân Trừng lại chui ra sau rèm không biết là làm gì, Thẩm Lưu Sấm còn hơi mờ mịt: “Chúng ta chơi ăn tiền hả?”
Lâm Nguyên xào bài một cách thành thạo trông rất chuyên nghiệp, anh ta nhếch môi: “Không, ăn cái khác.”
Thẩm Lưu Sấm chép miệng xua tan vị chua trong miệng, hết sức tò mò hỏi: “Ăn cái gì?”
“Cậu thấy trong tiệm chúng ta có cái gì nhiều nhất?” Lâm Nguyên cười một cách sâu xa, nói xong ngón tay thon dài của anh ta đặt cọc bài giữa bàn.
Thẩm Lưu Sấm ngừng thở, cảm giác đống koo giả phía sau đang nhìn cậu chằm chằm: “Vậy không ổn đâu, Hứa Vân… Cháu gái của anh còn ở đây…”
Lúc này Hứa Vân Trừng đi ra, cô bưng theo hai bình nước lớn và đặt mạnh nó lên bàn: “Bắt đầu thôi!”
Kỹ thuật chơi bài của Thẩm Lưu Sấm cũng không tệ lắm, trước kia cậu toàn đánh chung với bạn, thua sẽ bị búng trán, bởi vì sợ đau nên cậu đánh bài rất cẩn thận, tay nghề ngày càng nâng cao.
Một tiếng trôi qua, cậu và Hứa Vân Trừng cùng chia sẻ hết bình nước thứ nhất.
“Thêm ván nữa!” Hứa Vân Trừng quăng những lá bài trong tay lên bàn, tinh thần vẫn rất tốt dù thắng hay bại, nhưng Thẩm Lưu Sấm cảm thấy bụng mình không chịu nổi nữa.
“Tôi có thể đi vệ sinh không?”
“Không được.” Lâm Nguyên vừa xào bài vừa đáp.
Hứa Vân Trừng trừng anh ta một cái: “Xì, Tiểu Đồng Đồng đi nhanh đi.”
Thẩm Lưu Sấm đi vệ sinh xong thì quay về, cậu đắn đo mở miệng: “À, ừm, hình như đến giờ tan ca rồi.” Cậu lại cảm thấy nói vậy không tốt lắm, thế là nhanh chóng bổ sung: “Tôi phải về nấu cơm!”
“Ở lại ăn cơm đi, tôi làm.” Lâm Nguyên cầm bài trong tay, vẻ mặt giống như vị chủ nhà chân thành mời khách ở lại.
Hứa Vân Trừng ở bên cạnh vốn còn chưa hết hứng, nghe anh ta nói như thế chợt cô mừng rỡ: “Tiểu Đồng Đồng, cậu tôi nấu ăn ngon lắm đấy!”
Lại còn biết nấu ăn, Lâm Nguyên lại có thêm một điểm cộng trong lòng Thẩm Lưu Sấm, nghe Hứa Vân Trừng nói thế cậu cũng hơi rục rịch: “Vậy để tôi hỏi trước đã…”
Hai phút đồng hồ sau, cậu cúp điện thoại và trở lại: “Tôi nên về thì tốt hơn, ừm… Anh ấy về nhà rồi, còn rất đói.” Đây là lần đầu tiên cậu nghe Ngụy Hủ An chủ động nói đói, nguyên văn là “Rất đói, sắp chết đói ở nhà rồi, em mau về đi”.
Lâm Nguyên bẻ gãy một góc lá ba cơ đỏ, mặt mày vẫn bình tĩnh: “Gọi anh ta tới ăn chung cũng…”
Anh ta còn chưa nói hết, Ngụy Hủ An lại gọi điện thoại tới: “Em về chưa? Anh có mua kẹo hồ lô cho em, vị ô mai, em muốn không?”
“Muốn! Tôi lập tức về ngay!” Thẩm Lưu Sấm cầm áo khoác chuẩn bị đi, cậu vẫn không quên uống hết chỗ nước cuối cùng trong cốc của mình: “Chúc hai người chơi vui, mai gặp nhé!”
Tiếp theo cậu ngâm nga hát, vô cùng vui vẻ đi về nhà, vừa đi vừa luyên thuyên với người bên kia điện thoại.
“Hôm nay tôi xem hai bộ phim của Lâm Vi đó, anh có giận hay không?”
“Xin lỗi! Tôi sai rồi, tôi ăn chứ, anh không được ném, phí lắm.”
“Tôi nói cho anh nghe, chiều này tôi uống rất nhiều nước… Bọn tôi chơi bài, đúng vậy, tôi thua suốt, anh biết đánh bài không? Tối nay chúng ta chơi đi.”
……
Lâm Nguyên nhìn bóng lưng nhảy nhót của cậu bằng ánh mắt phức tạp, trên mặt không còn nét cười nữa, anh ta tiện tay quẳng bộ bài vào thùng rác bên cạnh: “Đóng cửa, đi.”
“Hả? Cậu không nấu cơm hả?” Hứa Vân Trừng cảm thấy hôm nay cậu mình hơi lạ.
Tay nghề nấu nướng của Thẩm Lưu Sấm ngày càng nâng cao, cậu đã có thể nấu một món mà không cần xem video, cậu còn biết suy một ra ba, cực kỳ ham học hỏi.
Ví dụ như: “Nhiều rau như vậy có thể làm rau xào, rau diếp xào nè, dưa leo xào nè, anh nghĩ nấm kim châm xào được không?”