Khi Thẩm Lưu Sấm tìm thấy băng keo và đi ra, Ngụy Mộc Vũ đã đi. Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng tìm một vòng cũng không thấy đầu băng keo đâu, cậu hơi bực nói: “Sao tôi không tìm thấy?”
Cậu không biết mình lại giận cái gì, nhưng có một ngọn lửa vô danh dâng trào trong lòng cậu. Được rồi, xét đến cùng vẫn là tại Ngụy Mộc Vũ, đương nhiên cậu ước gì Ngụy Mộc Vũ về sớm một chút, nhưng gã đi rồi cậu lại bực. Ngụy Mộc Vũ chạy tới nhà họ trắng trợn chê bai một phen rồi rời đi yên bình như thế, quan trọng hơn đối tượng gã chê bai là Thẩm Lưu Sấm.
Càng nghĩ cậu càng tức giận, thậm chí ngay cả lời của Ngụy Hủ An cũng không đáng tin, Thẩm Lưu Sấm hoàn toàn có cớ nghi ngờ lý do “Càng để ý thì cậu ta càng vui nên anh không phản bác” là vì để dỗ cậu.
Ngụy Hủ An nhìn nét mặt của cậu lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được trở nên giống như con trâu nhìn thấy vải đỏ, còn là trâu con mới ra đời không lâu, tức thì tức nhưng không có sức đe dọa. Hắn biết hôm nay Ngụy Mộc Vũ đã chọc cậu tức điên, nhưng hắn không muốn Ngụy Mộc Vũ qua lại nhà họ nhiều hơn, cho nên biện pháp tốt nhất chính là không để ý tới gã, bằng không gã sẽ còn tới lần thứ hai lần thứ ba. Thật ra cũng không phiền phức lắm, chỉ là hắn không muốn để Thẩm Lưu Sấm tiếp xúc những người và việc trong quá khứ của hắn.
Bởi vì trực giác mách bảo hắn rằng Thẩm Lưu Sấm đã khác trước.
Cậu giống như một hộp quà nhỏ, lúc mới mở ra sẽ thấy đó không phải một tình yêu nồng cháy, nhưng chờ khi mở nó ra hoàn toàn thì sẽ phát hiện bên trong là một cuộc sống chân thực. Không phải căn hộ này, cũng không phải mấy món ăn trên bàn, mà là người mang cuộc sống này đến cho hắn.
Hắn từng gặp người đẹp hơn Thẩm Lưu Sấm, quen người giỏi nấu ăn hơn Thẩm Lưu Sấm, cũng từng có người tài hơn, xuất sắc hơn Thẩm Lưu Sấm theo đuổi hắn. Nhưng chỉ có Thẩm Lưu Sấm là khiến Ngụy Hủ An cảm thấy nhìn dáng vẻ làm mặt xấu đánh răng của cậu cũng là một lạc thú, ngồi yên ngắm cậu nhai khoai tây chiên cũng thấy vui vẻ.
Cuộc sống tạo thành từ những việc nhỏ bé vô tận ghi tạc vào hồi ức, mà trong cuộc sống của hắn, mỗi chi tiết đều in cái tên Thẩm Lưu Sấm.
Hơn nữa Ngụy Hủ An tin chắc rằng không phải Thẩm Liễu Đồng, mà là Thẩm Lưu Sấm.
Sau khi mò mẫm một vòng băng keo, Thẩm Lưu Sấm bực bội ném băng keo cho Ngụy Hủ An: “Anh tìm đi.”
Ngụy Hủ An không nhận, có người tức giận đương nhiên hắn phải nghĩ cách dỗ dành: “Anh không biết, chắc chắn anh tìm không thấy, em tìm đi.”
Thẩm Lưu Sấm hừ một tiếng, trên mặt viết đầy vẻ đắc ý “Tôi biết ngay anh không làm được mà, việc nhỏ nhặt này vẫn phải vào tay tôi”, cậu cầm lấy băng keo một lần nữa, động tác hung tợn: “Lúc nào Ngụy Mộc Vũ cũng đáng ghét thế sao?”
Một tiếng “xẹt” vang lên, băng keo được kéo ra, hai người một người cầm viên giấy, một người quấn băng keo, một người thầm tức giận, một người lặng lẽ dỗ.
“Ừ, từ nhỏ đã đáng ghét, trước giờ không nói được câu nào hay.”
“Anh ta cũng từng xỉa xói anh hả?”
“Đương nhiên, cậu ta mắng anh xấu xí, dáng người tệ, đầu óc đần độn, còn mưu mô.”
Thẩm Lưu Sấm càng nghe càng kinh ngạc, đôi mắt đều trừng to, tất cả cơn bực tức lúc trước hóa thành khó tin, xem ra Ngụy Mộc Vũ có vấn đề. “Thật hả? Có phải đầu óc anh ta không bình thường không?” Mắng chửi người cũng phải có chút căn cứ chứ.
“Ừ, cho nên em đừng tin những lời cậu ta nói.”
Thẩm Lưu Sấm gật đầu, ôm viên giấy đã bị băng keo trong suốt bao thành quả cầu và ngồi trên ghế sô pha, xem tivi.
Thật ra trước đây cậu chưa xem bộ phim này, nhưng cậu cũng không quan tâm, ngày nào cậu cũng coi vui vẻ. Ngụy Hủ An hỏi sao cậu coi được hay thế, cậu cười hì hì trả lời một cách đương nhiên: “Xem vì coi drama thôi.” Quả thật giống hệt mấy người hóng drama trên đường cái, không cần biết mở đầu và kết thúc, miễn thấy thì xem say sưa ngon lành.
Ngụy Hủ An muốn khiến cậu hoạt động một chút, chủ yếu là không muốn nhìn cảnh cậu cơm nước xong xuôi là ngồi canh trước tivi mỗi ngày, hắn ngồi trên sô pha xoa chân cậu: “Chúng ta đi ra ngoài đi.”
“Để làm gì?”
“Đi ném quả cầu này, thuận tiện…” Nghe tới đây, Thẩm Lưu Sấm cũng không có một chút phản ứng, đôi mắt vẫn dính trên tivi.
“…Thuận tiện đi siêu thị.”
“Đi!” Thẩm Lưu Sấm nhanh chóng ngồi dậy khỏi ghế, chạy đến cửa thay giày: “Anh tắt tivi đi.”
Cậu rất thích đi ra ngoài, đặc biệt là đi siêu thị, đặc biệt là đi siêu thị mua đồ ăn vặt, cậu chỉ còn một bao khoai tây chiên, hôm nay còn cách ngày mua đồ ăn vặt đã quy định tận mấy ngày. Ngụy Hủ An không cho cậu ăn nhiều đồ ăn vặt, hắn nói một tuần chỉ có thể đi siêu thị mua một lần.
Có đôi khi cậu rất không hiểu một số quan niệm cuộc sống của Ngụy Hủ An, chúng hoàn toàn không giống của một thanh niên, ví dụ như không ăn thức ăn nhanh, ví dụ như phải ăn sáng mỗi ngày.
Họ đứng chờ thang máy, Thẩm Lưu Sấm chơi quả cầu trong tay, hỏi hắn: “Ngụy Hủ An, năm nay anh bao nhiêu tuổi vậy?”
“Em không biết anh bao nhiêu tuổi?” Khi Ngụy Hủ An hỏi thì còn cười, nhưng lại không giống nói đùa.
Sau khi tan làm hắn không còn mặc áo vest mà mặc một cái áo khoác đậm màu trông trẻ hơn bình thường, điều này khiến Thẩm Lưu Sấm càng khó đoán tuổi của hắn, nhưng kết hôn lâu như thế rồi còn không biết hắn bao nhiêu tuổi quả thật hơi kỳ quái, lúc nãy cậu không nghĩ nhiều đã hỏi, giờ đành phải