Buổi sáng đầu tiên trong năm, không, khi cậu thức giấc đã là buổi trưa đầu tiên trong năm, Thẩm Lưu Sấm đẩy cơ thể dán sau lưng mình: “Ngụy Hủ An…”
“Ừm…” Nghe giọng của hắn có vẻ vẫn còn chìm trong giấc mộng, không dậy nổi ngay.
Thẩm Lưu Sấm mạnh mẽ trở mình, hừ một tiếng hưng phấn như bắt thóp được người khác: “Mệt lắm đúng không? Tôi còn tưởng rằng anh không biết mệt.” Nhìn người đang ngủ say, cậu nhân cơ hội cắn một cái lên cằm hắn cho hả giận: “Chẳng phải tối qua sung sức lắm hả, nói gì cũng không chịu ngừng, giờ mệt tới nỗi không thể mở mắt à? Để tôi sờ thử xem eo anh gãy chưa, thận hư chưa?”
Thẩm Lưu Sấm càng nói lá gan càng lớn, đưa tay sờ lên eo hắn, cậu vênh váo quá nên quên mất Ngụy Hủ An chỉ ngủ chứ không phải bất tỉnh nhân sự.
Ngụy Hủ An đã bị cậu đánh thức từ lâu, hắn chậm rãi mở mắt ra, nắm lấy cái tay trên eo mình, trong giọng còn mang theo sự quyến rũ đêm qua còn sót lại: “Ừ, hơi mệt, nhưng nếu em thực sự không muốn ngủ anh cũng có thể bỏ qua mệt mỏi tiếp tục làm chuyện tối qua.”
Thẩm Lưu Sấm phát hiện Ngụy Hủ An không có cơn gắt ngủ, nhưng hắn sẽ không dễ nói chuyện như bình thường, nói trắng ra là hơi gắt một xíu, lời hắn nói chắc chắn không phải nói suông. Thẩm Lưu Sấm cảm nhận cái eo hình như sắp gãy đôi của mình, nụ cười trên mặt lập tức trở nên vô tội, cậu giơ tay đặt đầu Ngụy Hủ An lên ngực mình, vỗ nhẹ trên lưng hắn, giọng dịu dàng cứ như dỗ trẻ ngủ: “Bé Tiểu An ngoan, không chọc bé nữa, bé mau ngủ đi.” Nói xong cậu còn hôn cái chụt lên trán hắn.
Ngụy Hủ An bị cậu quấy rối đến mức hết cách, bất đắc dĩ cười kéo cậu vào trong ngực ôm chặt lấy: “Không được nhúc nhích, để anh ngủ thêm một lát.” Thẩm Lưu Sấm gật đầu, tiếp theo nghiêm túc nói cứ như nơi này còn người khác: “Không ai được phép nhúc nhích nhé, Ngụy Hủ An nhà mình còn muốn ngủ thêm một lát.”
Ngụy Hủ An bị cậu chọc cho muốn cười, hắn hôn một cái lên mặt cậu.
Sau một trận náo loạn thì hắn không thể nào ngủ tiếp nữa, Ngụy Hủ An nhắm mắt lại nằm chừng mười phút và cảm giác mình đã tỉnh hoàn toàn, hắn mở mắt trông thấy Thẩm Lưu Sấm đang kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ như có điều suy nghĩ.
Thẩm Lưu Sấm ít khi im lặng suy tư thế này, dường như lúc nào cậu cũng vui vẻ, hoạt bát, dù một mình cũng tự tìm trò vui được. Dáng vẻ ủ dột này khiến Ngụy Hủ An hơi đau lòng, hắn nhẹ nhàng dán sát cậu, khẽ hỏi: “Em sao vậy?”
Hàng mi che đậy đôi mắt suy tư run lên như cánh bướm bị quấy rầy, Thẩm Lưu Sấm xoay người nằm nghiêng, giơ tay ôm khuôn mặt Ngụy Hủ An, dịu dàng nói: “Ngụy Hủ An, anh hãy nhìn giữa trán em.”
Dáng vẻ tập trung của cậu khiến Ngụy Hủ An không rảnh suy nghĩ, hắn nhìn giữa trán cậu một cách chăm chú.
Sau đó hắn nghe Thẩm Lưu Sấm nhỏ giọng hỏi: “Ngụy Hủ An, em có thể hôn anh không?” Giọng nghe rất cẩn thận.
“Đương nhiên là được.”
“Vậy anh đừng nhắm mắt lại, hãy tiếp tục nhìn em, được không?”
Chữ “Ừ” của Ngụy Hủ An chìm giữa môi của hai người. Chỉ là một cái chạm nhẹ đơn giản trong sáng, chỉ dăm ba giây đã đủ để cảm nhận nhiệt độ rung động của đối phương.
Sau khi hôn xong Thẩm Lưu Sấm tách ra trở về vị trí cũ, trong mắt như là có nỗi buồn rầu vô tận: “Anh biết không, Ngụy Hủ An…”
“Hồi nãy mắt anh lé đó.” Tiếp đó là một tràng cười to tung nóc nhà, cười thôi còn chưa đủ, Thẩm Lưu Sấm quả thực là đang khua chân múa tay, vui tới nỗi chân đạp lung tung trong chăn.
Ngụy Hủ An chuyển từ kinh ngạc sang bất đắc dĩ trong sự thật mình bị lừa, cuối cùng hắn nhìn bộ dáng cười to của Thẩm Lưu Sấm và cười theo.
Mãi đến khi đánh răng, nụ cười trên mặt Thẩm Lưu Sấm vẫn chưa tan: “Sao hả? Kỹ xảo của em hay không?”
Ngụy Hủ An không để ý tới cậu.
“Anh không giận chứ?” Thẩm Lưu Sấm phun bọt trong miệng ra, tranh thủ giải thích cho mình: “Tự nhiên em muốn xem thử thôi, nếu em không làm vậy thì anh chắc chắn sẽ không chịu làm mắt lé cho em xem đúng không? Cho nên trong cái khó em đã ló cái khôn…” Cậu lại cảm thấy nói như vậy không ổn lắm, vội vàng đổi giọng: “Không phải, là em chợt nảy ý xấu!”
Ngụy Hủ An suy nghĩ nếu Thẩm Lưu Sấm trực tiếp yêu cầu mình làm mắt lé liệu mình có làm không. Kết quả là không. Cho nên Ngụy Hủ An tiếp tục không để ý tới cậu.
“Vậy anh muốn xem em làm mắt lé không? Chỉ cần anh muốn, em lập tức làm cho anh xem!” Thẩm Lưu Sấm qua loa lau miệng, trợn mắt làm mắt lé cho Ngụy Hủ An xem, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Ngụy Hủ An rửa mặt sạch sẽ, hôn một cái lên mặt cậu, cười nói: “Anh không giận.”
Thay đồ xong thì hai người đi ra ngoài ăn cơm, Thẩm Lưu Sấm chọn một nhà hàng Nhật Bản trên điện thoại, mặc dù bây giờ không phải giờ cơm, nhưng bởi vì đang là ngày tết nên số người xếp hàng chờ cũng nhiều.
Thẩm Lưu Sấm đi vệ sinh xong, mới quay về liền được dẫn tới một vị trí gần cửa sổ, Ngụy Hủ An đã ngồi ở chỗ đó xem menu.
Cậu lập tức hiểu ra, với năng lực của tổng tài bá đạo thì cần gì cực khổ xếp hàng chứ? Trong đầu Thẩm Lưu Sấm đã tưởng tượng cảnh sau khi chủ nhà hàng gặp Ngụy Hủ An thì ân cần mời hắn vào thế nào. Mặc dù cậu cũng không chịu nổi mấy cảnh ra vẻ ta đây kinh điển của các tổng tài bá đạo, nhưng hiếm khi cậu cảm thấy chân thực về việc “Mình đã gả vào nhà giàu”, cảm giác cũng không tệ lắm, nhất là khi bụng đói gần chết.
Đáng tiếc là cậu không thể tận mắt chứng kiến.
“Sao anh không gọi em đi chung?”
Ngụy Hủ An ngẩng đầu, hỏi: “Gì?”
Thẩm Lưu Sấm nhìn vẻ mặt khó hiểu của hắn, cậu âm thầm phỏng đoán hắn đã làm thế này nhiều rồi, cậu cũng hơi ngại nói thẳng, “Thì là, thì là anh chen hàng đó.”
“Không phải chen hàng, có hai bàn khách không đến nên tới lượt chúng ta.”
Thẩm Lưu Sấm không tin: “Sao có thể như vậy? Không có cảnh mấy người nhà giàu các anh bao cả nhà hàng trước khi ăn à?”
Ngụy Hủ An hiểu cậu đã suy nghĩ gì, hắn cười như không cười đùa cậu: “Nếu em muốn thì bây giờ cũng được.”
Thẩm Lưu Sấm lại bối rối: “Thật không? Anh đùa hả?”
Ngụy Hủ An lấy điện thoại ra: “Không đùa, là thật.”
Sau đó điện thoại bị Thẩm Lưu Sấm đè lại: “Không được đâu! Một con ếch xanh một cái miệng hai con mắt bốn cái chân*.” Cậu ngượng ngùng ngồi yên trở lại: “Ý em là hai người chúng ta, hai cái ghế một cái bàn là được rồi.” (*Đây là lời một bài hát thiếu nhi giúp trẻ em đếm số)
Cơm nước xong xuôi là đã bốn giờ chiều, ngày tết vừa mới bắt đầu đã trôi qua hơn phân nửa.
Thẩm Lưu Sấm ồn ào không muốn về nhà, muốn đi chơi. “Anh nghĩ đi, từ sau khi chúng ta kết hôn tới nay, chúng ta có ra ngoài chơi lần nào không?” Hình như họ ngoại trừ ở nhà ra thì cũng là ở công ty, và ở cửa tàu điện ngầm hôm trời mưa ấy.
Ngụy Hủ An nghĩ tới chuyện này đột nhiên cũng cảm thấy hơi tiếc. Họ vừa mới kết hôn hắn liền tiếp nhận công ty, nửa năm nay bận tối mày tối mặt, quả thực ít thời gian ở bên cậu. Vả lại bây giờ đã khác, vốn ngay từ đầu hắn cũng không cần cân nhắc những vấn đề này, không có nhẫn cưới, cũng không có hôn lễ, hắn không nghĩ rằng có một ngày sẽ nắm tay cậu đi trên đường nghe cậu phàn nàn chẳng được ra ngoài chơi.
Nghĩ tới đây, Ngụy Hủ An quay đầu nhìn Thẩm Lưu Sấm đang mặt mày ủ rũ tìm kiếm chỗ chơi. Xem như đây là một món quà cho cậu vậy.
“Chúng ta đi cái này đi! Nhà ma đó!” Thẩm Lưu Sấm hưng phấn ngẩng đầu, trên màn hình điện thoại hiển thị thông tin chi tiết của một nhà ma cách nơi này không xa, tấm poster quảng cáo kinh dị chiếm hơn nửa màn hình.
Trước đây Thẩm Lưu Sấm vẫn luôn muốn đi nhà ma, nhưng lại không dám đi. Mỗi lần có bạn hẹn cậu đi chung, cậu chỉ có thể giả bộ như không có hứng thú nói mấy nơi này có gì vui. Hiện tại cậu nghĩ mình cũng đã chết một lần rồi, nếu sống hai đời mà còn không đi nhà ma, vậy thì vô nghĩa quá.
“Ngụy Hủ An, anh không sợ ma đúng không? Em nói cho anh biết em hơi sợ.” Không biết tại sao, bây giờ thừa nhận sợ ma trước mặt Ngụy Hủ An cậu cũng thấy không mất mặt lắm: “Lát nữa anh không được cười em, anh phải nắm chặt tay em.”
“Trước đây anh đi rồi, anh không sợ, anh nắm tay em.” Ngụy Hủ An xem kỹ địa chỉ rồi dẫn cậu đi.
“Anh từng đi nhà ma hả? Lúc nào vậy?” Thẩm Lưu Sấm còn tưởng rằng cuộc sống của Ngụy Hủ An lúc nào cũng bận rộn giống như hiện tại.
“Ừ, trước đây anh đi chung với bạn.”
Thẩm Lưu Sấm nghe thấy Ngụy Hủ An nói về bạn bè thì cảm thấy rất mới mẻ, họ sống chung đã lâu, ngoại trừ Ngụy Mộc Vũ từng tới nhà thì cậu chẳng thấy bóng dáng ai cả, cũng không nghe hắn nhắc đến bạn bè: “Em chưa từng nghe nói về bạn của anh, là ai vậy? Bây giờ còn liên lạc không?”
Ngụy Hủ An suy tư trong chốc lát, đang chuẩn bị trả lời thì nghe thấy một giọng nói quãng tám truyền đến.
“Tiểu Sấm Sấm!” Hứa Vân Trừng đi xem phim nhưng bị bạn cho leo cây, cô bèn gọi Lâm Nguyên đi ra ngoài chơi, họ vừa xem phim xong và đi ra thì trông thấy Thẩm Lưu Sấm.
Thẩm Lưu Sấm nghe thấy giọng nói đó cũng vui vẻ vọt sang, hai người hưng phấn như mười năm tám năm chưa gặp.
“Chúc cậu năm mới vui vẻ!” Hứa Vân Trừng trông thấy người đàn ông chững chạc điềm tĩnh bên cạnh bèn hỏi Thẩm Lưu Sấm: “Hai người đi chơi tết hả?”
“Chào cô, tôi là Ngụy Hủ An.” Ngụy Hủ An chủ động lên tiếng chào.
“Tôi và anh ấy định đi nhà ma, cô đi một mình hả? Muốn đi chung với bọn tôi không?” Thẩm Lưu Sấm không nghĩ nhiều như vậy, cậu khác với nhiều cặp đôi mong muốn hẹn hò trong thế giới hai người, vì đi nhà ma nên cậu càng phải mời, đi nhà ma đương nhiên càng nhiều người càng tốt, ít nhất phải có một người bạn.
“Chào anh! Tôi tên Hứa Vân Trừng.” Hứa Vân Trừng cảm thấy cái tên Ngụy Hủ An hơi quen nhưng lại không nhớ đã nghe ở đâu, có lẽ cô đã từng nghe Thẩm Lưu Sấm nhắc tới nên cô không để ý lắm, nghe đến nhà ma cô càng hưng phấn: “Còn cậu tôi nữa, cậu mới đi rửa tay, bọn tôi đi chung được không? Bọn tôi sẽ không quấy rầy hai người đâu.”
Ban đầu Ngụy Hủ An định uyển chuyển từ chối, nhưng Thẩm Lưu Sấm đã đi