Rạp phim cuối tuần đầy ắp người, mùi hương ngọt ngào của bỏng ngô có ở khắp mọi nơi, Thẩm Lưu Sấm rất thích.
Cậu không thích ăn bỏng ngô, nhưng cậu rất thích mùi của nó, nhất là khi mùi này tràn ngập không gian. Cả người bị mùi hương ngọt ngào bao bọc, đây là thời khắc duy nhất cậu được trải nghiệm cảm giác giống như đang ở trong bộ phim “Charlie và Nhà máy Sôcôla” hồi bé.
Thẩm Lưu Sấm hít sâu một hơi, tinh thần sảng khoái, cậu ngửa đầu hỏi: “Anh nghĩ có nước hoa mùi bỏng ngô không?”
Ngụy Hủ An nghe vậy thì cười: “Rất tiếc, có lẽ là không có. Nhưng em có thể tắm bằng bỏng ngô để thấm mùi.” Hôm nay Ngụy Hủ An khác với bình thường một chút, hắn không mặc âu phục tỉ mỉ, cũng không mặc chiếc áo khoác sậm màu chững chạc, mà mặc một cái áo hoodie trơn và quần bò, trông họ giống như một cặp đôi sinh viên giữa đám người.
Đó là do Thẩm Lưu Sấm đau khổ cầu xin mới được. Cậu thực sự không chịu đựng được áo sơ mi trắng và quần tây đen trong tủ quần áo của Ngụy Hủ An, cậu lập chí thực hiện “đa dạng hóa quần áo” trong tủ.
“Hôm nay anh mặc cái này đi xem phim đi!” Thẩm Lưu Sấm giơ áo hoodie lên, hai mắt tỏa sáng.
Ngụy Hủ An chuẩn bị phớt lờ, chợt Thẩm Lưu Sấm ngồi phịch xuống đất, ôm bắp đùi của hắn, than thở khóc lóc: “Cả đời em chưa từng cầu xin anh cái gì. Hôm nay em chỉ cầu xin anh mặc bộ đồ này, thỏa mãn tâm nguyện duy nhất của em…”
Ngụy Hủ An vô cảm ngắt lời: “Nửa đêm hôm trước em muốn ăn mì tôm cũng cầu xin anh như vậy, còn lần trước em đặt Ma lạt thang bị anh nhìn thấy cũng cầu xin anh như vậy.” (Ma lạt thang là tiền thân của món lẩu Ma Lạt Tứ Xuyên, cũng có thể được coi là một phiên bản đơn giản của lẩu.)
Nhưng cuối cùng hắn vẫn mặc bộ đồ đó.
Thẩm Lưu Sấm cảm thấy Ngụy Hủ An thật ra là một người rất ôn hòa, không xấu tính, không coi mình là cái rốn vũ trụ, hành xử có chừng mực, biết cảm thông và tôn trọng, nếu buộc phải kể ra một điểm xấu của hắn, có lẽ đó là hở tí là sẽ trêu cợt cậu. Nhưng điều này không đáng kể so với điểm tốt của hắn.
Nhưng Ngụy Hủ An rất nghiêm khắc với bản thân, mỗi tiếng nói hành động của hắn giống như nằm trong một bộ nguyên tắc cố định, nếu không sống gần với hắn thì căn bản không biết được, trong mắt người bình thường hắn là một người khéo léo lịch thiệp, điềm tĩnh cao quý điển hình. Mà trong khoảng thời gian Thẩm Lưu Sấm mới tới thế giới này, cậu luôn cảm thấy mình dang sống trong một trường quay. Đương nhiên mỗi người có phong cách sống riêng, nhưng người đó không thể nào sống nghiêm khắc với bản thân ngay cả khi đang ở chỗ riêng tư. Thẩm Lưu Sấm nghi ngờ Ngụy Hủ An chưa từng lén xem ảnh 18+ lúc dậy thì.
Có lẽ là do ông Ngụy mà Thẩm Lưu Sấm còn chưa từng gặp mặt, từ đôi ba câu nói của Ngụy Hủ An là có thể biết ông Ngụy dạy dỗ hai đứa cháu của mình như huấn luyện sói. Xem cái vẻ ăn mặc sặc sỡ tính tình khó ưa của Ngụy Mộc Vũ hiện giờ thì có thể thấy phương thức giáo dục bảo thủ dễ khiến người ta phát triển theo hướng cực đoan.
Mà Thẩm Lưu Sấm cảm thấy trách nhiệm của mình chính là phải xới chút đất cho hạt giống tốt như Ngụy Hủ An, để thỉnh thoảng hắn cũng có thể mọc xiêu vẹo một chút.
Ví dụ như: “Ngụy Hủ An, anh có bao giờ nói tục chưa? Không biết nói hả? Để em dạy anh nhé.”
Kết quả là cậu bị Ngụy Hủ An dạy dỗ một trận.
Ví dụ như: Thẩm Lưu Sấm rất thích tưởng tượng cách giáo dục của riêng mình: “Nếu em là ba anh…” Dưới ánh mắt sâu thẳm của Ngụy Hủ An, cậu sợ sệt sửa miệng: “Ý em là nếu anh là con trai em…”
Cuối cùng cậu vẫn sợ hãi ngậm miệng.
Lại ví dụ như: Trước khi ngủ Thẩm Lưu Sấm đột nhiên có một ý tưởng: “Ngụy Hủ An, hai mươi bốn giờ tiếp theo chúng ta không làm chồng chồng nữa, anh coi em là thằng bạn không ra gì của anh, loại báo đời ăn hại ấy, chúng ta cùng nhậu nhẹt chơi bời!”
Ngụy Hủ An hiếm khi đồng ý, sau đó hắn thật sự “chơi” cả một đêm.
Bất kể ra sao, Thẩm Lưu Sấm cảm thấy cố gắng của mình đều hữu dụng, dưới sự thay đổi âm thầm của cậu, Ngụy Hủ An đã có thể mặc hoodie quần bò đứng trong rạp chiếu phim nói đùa cùng cậu.
Thẩm Lưu Sấm tưởng tượng cảnh tượng mình nằm trong bồn tắm đầy bỏng ngô, cậu không nhịn được nở nụ cười ngây ngô, đồng thời xếp hàng kiểm tra vé đi vào phòng chiếu phim.
Chờ đến khi ngồi vào chỗ, cung phản xạ của cậu mới hoàn thành công việc, cậu lạnh lùng phê bình Ngụy Hủ An: “Câu đùa tắm bỏng ngô thấm mùi của anh cực kỳ giống câu đùa thiếu muối của trai thẳng nhạt nhẽo.” Sau đó cậu cười hết sức vui vẻ nói: “Nhưng không sao, dù anh là trai thẳng nhạt nhẽo, anh cũng là người đẹp trai nhất, em đồng ý tắm uyên ương bỏng ngô với anh.”
Ngụy Hủ An đưa tay bóp lại cái mỏ bắt đầu luyên thuyên.
Đó là một bộ phim kinh dị, vai của Lâm Vi là một cảnh sát thanh liêm đầy trách nhiệm, trong lúc điều tra một vụ án mưu sát cô bất ngờ phát hiện người em trai qua đời vì tai nạn đã nhiều năm, mà mỗi một chứng cứ của vụ án đều chỉ ra rằng hung thủ là cậu ta.
Trong phim Lâm Vi để tóc ngắn, không sợ khổ không sợ mệt, lá gan cũng lớn, ánh mắt sắc bén.
Bộ phim kết thúc, trong phòng chiếu phim vang lên tiếng vỗ tay không dứt, trong tiếng vỗ tay các nhân vật chính xuất hiện. Lâm Vi mặc một chiếc váy dài màu đỏ, tóc dài ngang vai, trông dịu dàng thướt tha, nụ cười tự nhiên tao nhã.
Trong nháy mắt Thẩm Lưu Sấm trầm trồ trước vẻ đẹp của cô, thứ lỗi cho lần đầu tiên gặp minh tinh nên kích động của cậu, nhưng Lâm Vi thực sự quá đẹp, gặp ở ngoài đời thật còn ấn tượng hơn qua màn ảnh.
Phản ứng thứ hai của cậu chính là: “Cô gái đẹp như thế đã từng là vị hôn thê của Ngụy Hủ An.”
Cậu quay đầu muốn xem phản ứng của Ngụy Hủ An, sau đó phát hiện Ngụy Hủ An đang cúi đầu trả lời tin nhắn.
Sao anh ta lại như thế chứ? Mặc dù nếu cậu nhìn thấy Ngụy Hủ