Ba ngày sau
Biển Thái Bình Dương.
Một hòn đảo có diện tích không quá lớn nằm trên vùng biển Thái Bình Dương.
Cả hòn đảo đó đều là đại bản doanh hay còn gọi là tổng hành dinh của Lục Doãn Cung.
Nơi này là cơ quan tổ chức Mafia của Lục Doãn Cung.
Lộ Du Mộc đây là lần đầu tiên được Lục Doãn Cung đưa về đại bản doanh chính của hắn, trước giờ cô vào không biết là bao nhiêu lãnh địa của hắn, nhưng tất cả đều chỉ là trụ sở nhỏ, những cơ quan con của hắn ở khắp mọi nơi.
Hòn đảo lớn này đều là địa bàn của hắn, muốn rừng có rừng, muốn suối có suối, muốn biệt thự cũng có hơn chục căn, muốn lâu đài có lâu đài.
Đảo này có hình dạng tròn giống như cái mâm.
Vây quanh bốn bể đều là biển.
Cung điện ở giữa đảo là trụ sở chính mà mỗi lần tụ họp thì tất cả người có thân phận đều sẽ có mặt nơi đó.
Ở đó cung điện là lớn nhất, sau cung điện là ba toà lâu đài được xây thẳng hàng.
Bao quanh cung điện và lâu đài là những biệt thự lớn nhỏ.
Nhìn từ trên cao những biệt thự đều được xây lại thành một hình tròn lớn, giữa vòng tròn là cung điện và lâu đài.
Chẳng mấy chốc Lục Doãn Cung và Lộ Du Mộc đã tới trụ sở chính, cung điện giữa đảo.
Đương nhiên đi sau họ đều là thuộc hạ của Doãn Cung.
Cánh cổng cung lớn uy nghiêm được mở ra, hai hàng người ăn mặc chỉnh tề, đứng ngay ngắn thành một hàng dài.
Khi xe của Lục Doãn Cung đi qua thì bọn họ đều cúi gập người cung kính chào đón chủ nhân trở về.
Từ lúc bước chân lên đảo, Lộ Du Mộc luôn quan sát tình hình xung quanh, lúc đi qua những căn biệt thự và đường rừng, bọn họ không gặp nhiều người, chỉ có một vài xe tải lớn đang chở hàng hóa, có vẻ đều là vũ khí vừa được chế tạo.
Bọn họ thấy xe của Lục Doãn Cung đi từ phía xa thì đạp phanh, không ai dám đi tiếp, khi xe Doãn Cung đi tới gần thì bọn họ cúi đầu cung kính chào.
Chờ khi xe hắn đi qua bọn họ mới dám tiếp tục di chuyển.
Tất cả đều bắt buộc phải tuân thủ quy định.
Còn khi vừa vào trụ sở chính thì Du Mộc khá ngạc nhiên, nơi này rất nhiều người qua lại, bọn họ đều ăn mặc sang trọng, tất cả đều có thân phận lớn.
Cứ đi chưa được vài bước lại có người cúi đầu chào.
Chẳng mấy chốc thì người từ đâu đã ồ ập đông như kiến, bọn họ tất cả đều là thuộc hạ của Lục Doãn Cung.
Bọn họ tất cả đều được huấn luyện thành một chú chó trung thành, tất cả đều được đưa vào khuôn khổ, quy định và quy tắc của Lục đại đế toàn là những quy củ nghiêm khắc.
Lộ Du Mộc và Lục Doãn Cung đi tới tòa nhà chính, thuộc hạ của hắn vừa rồi đã được hắn phân phó chuyện gì đó nên rời đi luôn.
Nhìn thấy Lục Doãn Cung bước vào, tất cả người có mặt trong dinh thự chính đều cúi đầu hành lễ, bọn họ hắng giọng rồi đồng thanh nói lớn:
" Lục đại đế! Mừng ngài trở về! "
Tất cả đều đồng thanh nói nhưng lại to và rõ ràng, không thừa nhịp nào.
Tòa nhà chính có hai hàng ghế dài được đặt đối diện nhau, tòa chính rất to và đặc biệt là cực dài.
Trong tòa được chia làm ba sảnh, sảnh ở trên cao nhất là nơi người có thân phận lớn nhất sẽ ngồi.
Ở giữa sảnh cao ngất trời đó là một chiếc ghế đen khắc nhiều hình cổ quái được đặt ở nơi đó, từ trên đó nhìn xuống có thể bao quát được cả tòa nhà và hành động của những người ngồi ở hai hàng ghế.
Xuống đến sảnh dài lớn thứ hai là phải bước qua hai mươi bậc lên chặn ngang.
Sảnh thứ hai có năm mươi người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh, mỗi bên hai mươi năm người ngồi đối diện nhau.
Xuống đến sảnh thứ ba thì bước qua ba mươi bậc tiếp theo.
Sảnh thứ ba cực kỳ đông đúc, ở đó có tất cả một trăm người, mỗi bên năm mươi ngồi đối diện nhau.
Tổng số người hiện tại trong tòa nhà chính đó là một trăm năm mươi hai người và Lộ Du Mộc là người phụ nữ duy nhất có mặt ở đó.
Du Mộc nhìn qua biết ngay nơi cao nhất đó là chỗ ngồi dành cho Lục Doãn Cung.
Còn dưới chiếc ghế ngự trị đó là một hàng ghế được đặt thẳng hàng ở đầu của sảnh thứ hai.
Trong hàng đó tổng là có năm chiếc.
Nhưng cả năm chiếc đó đều chưa có ai ngồi, Du Mộc đoán sơ sơ đó là chỗ ngồi của năm thuộc hạ thân cận nhất của Lục Doãn Cung.
Lục Doãn Cung bước vào và đi thẳng về chỗ ngồi của hắn, bước chân hắn sải dài trên chiếc thảm đỏ sang trọng, khí chất cao ngạo toát ra khiến ai cũng phải cúi đầu khâm phục.
Lộ Du Mộc đi đằng sau bị hắn lôi đi xộc xệch, chân cô đâu dài bằng chân hắn, một bước của hắn bằng ba bước của