Chap 11:
Trong tầng hầm của khách sạn SM
-Con gái mẹ hơm nay đẹp quá...
mẹ nó ngắm nó trông trang phục của 1 công chúa thực thụ
1 chiếc váy màu hồng phấn ngắn hơn gối.điểm nhấn của chiếc váy là chiếc nơ màu tím nhã đính ngang thân ngực..1 đôi Boos màu hồng phấn và 1 cái vương miệng yên vị trên mái tóc nâu hạt dẽ lung linh phát sáng
Nỡ 1 nụ cười duyên chết cười..nó ôm mẹ và nói:
-Là con gái của mẹ sao mà k đẹp đc...
Mẹ nó cười xòa..vuốt mái tóc nó..bà âu yếm:
-Tiểu Từ của mẹ rất xjh đẹp..lát nữa con sẽ đứng trước mặt hàng trăm quan khách..đều là người có máu mặt trong giới thượng lưu..con phải bình tĩnh và tự tin thể hiện...vì con là người của gia tộc nhà họ Hạ..ba sẽ lên khán đài với con....
Sững sờ...nó hỏi ngay mẹ
-Thế mẹ có lên khán đài với con k?
-k con gái à..mẹ k thể ra đó...
-Tại sao?mẹ là mẹ của con mà??
Im lặng thở dài..
bà làm sao qên đc thân phận của mình để bước lên cao mà đứng..??
k hài lòng trước cảm xúc của mẹ..nó xụ:
-Mẹ k thương Tiểu Từ nữa.....
-sao lại k? mẹ chuẩn bị những lời chúc tốt đẹp nhất tới con rồi..để mẹ đọc con nghe nhé!
Nó lẳng lặng ngồi nge mẹ nó nói:
-con gái yêu à..16 năm rồi đc nhìn thấy con khôn lớn..từng giờ từng phút..mẹ vui và hạnh phúc lắm..mẹ là 1 người hầu gái..thân phận mẹ k đáng làm vị phu nhân của gia tộc nhà họ Hạ..
Lau nước mắt..bà nghẹn ngào tiếp:
-Điều mẹ tự hào duy nhất là có con..1 đứa con gái hiếu thảo và xjh đẹp..mẹ yêu con...và sẽ dùng hơi thở cuối cùng để bảo vệ,che chỡ cho con gái của mẹ.....
Nước mắt tuôn trào..nó nhìn người mẹ khắc khổ mà xót xa...
-Tiểu Thư..đã tới giờ ra chào quan khách-Quản Gia Kim gọi
mẹ nó lau nước mắt cho nó..cười nhẹ nhàng
-Con ra đi..con sẽ xjh đẹp nhất...
~
Quan khách đến đông đúc..chỉ tiếc là Giao Giao k đến đc..
Nó rất puồn..
Mọi người aj cũng sang trọng và lộng lẫy..con nhà hào môn thì đua nhau chào hỏi ra mắt
mọi thứ đi vào quỹ đạo của nó..
-Mẹ ơi..kia có phải ba k mẹ?-cô bé nhỏ chỉ tay về phía ông Hạ đang tay bắt mặt mừng
-Ừ..đó là gia đình của ba con...-bà ta nói giọng đầy ấm ức
-Con gái ba đẹp quá mẹ...-cô bé ngây thơ
-sắp đây mình sẽ là gia đình duy nhất của ba con mà thôi
Nói rồi bà ta dẫn đứa bé vào tầng hầm bí mật..nơi mẹ nó đang ở
~~
-Cô là ai?-Mẹ nó ngạc nhiên.
-Tôi tên Gia Mẫn..cô biết chứ??
Như sét đánh ngang tai..mẹ nó lắp bắp
-Cô..cô đến đây làm gì?
Nở 1 nụ cười hiểm độc..bà chỉ đứa bé đang mãi mê xoay lọn tóc..
-Đó là con của tôi và Niệm Nam..
-k thể nào..cô đừng đến đây phá rối gia đình tôi...k thể nào
Mẹ nó phản kháng yếu ớt..cái bà sợ lâu nay dẵ đến
Lây mạnh mẹ nó..bà ta giọng mỉa mai:
-Mày chỉ là 1 con hầu gái..mày làm sao có thể giử Niệm Nam??
-Cô k đc cướp ck tôi..k đc cướp ba của con gái tôi..nghe k??
mẹ nó đẩy mạnh bà ta...giọng cứng cỏi..
k còn nét yếu ớt cảu cô hầu gái
Trong chớp nhoáng..
mọi việc xảy ra trong chớp nhoáng thôi Chap 11 (tiếp)
mọi việc xảy ra trong chớp nhoáng thôi
chỉ có 3 người biết..
ngay lúc đó đã xay ra chuyện gì..
Con bé khóc thét lên kêu:
-Mẹ ơi..mẹ..con sợ qá..mẹ ơi
~~
Mọi người vào tiệc linh đình..k ai hay xảy ra chuyện gì cả
Ba nó khiêu vũ cùng nó..những bước nhảy tung tăng trong hạnh phúc
-Cháy rồi.....cháy rồi....tầng hâm đột nhiên cháy rồi...mọi người ới!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
tiếng la thất thanh của bảo vệ..tiếng đổ dồn nhau chạy khỏi nhà hàng..
tiếng kêu gào của quan khách
Ngơ ngác
Bàng hoàng
ba nó kéo nó ra phía bên ngoài nhà hàng đang rực lửa
Bất giác nhớ ra điều gì,,
Tầng hầm???
Mẹ nó
Gào thét trong con lo sợ...nó bườn mình vào đám cháy như 1 con thiêu thân
-Mẹ ơi....mẹ ơi....mẹ ơi mẹ đâu rồi....
Ba nó cố níu nó chặt lại..ngọn lửa 1 lúc 1 dữ dội hơn
-Bỏ con ra..con phảu vào cứu mẹ...ba bỏ con raaaaaaaaaaaaaaa..bỏ con raaaaaaaaaaaaaaa
nó vùng vẫy khỏi cánh tay săn chắc của ba nó..nhưng vô dụng
-Tiểu Từ..con bình tĩnh..chắc hẳn mẹ con biết cháy đã ra ngoài rồi
-K thể nào..mẹ ra ngoài sẽ đi tìm con ngay..k thể nào..mẹ vẫn còn trong đó...còn trong đó
Nó lắp bắp đến tê dại
-Nghe ba đi con..trong đó nguy hiểm lắm
-Ba bỏ con ra..mẹ của con,,mẹ đang trong đó..nóng lắm..lửa sẽ thiêu lấy mẹ...ba bỏ con ra đi....bỏ con ra...con van ba...con xin ba...con phải vào cứu mẹ....mẹ