Chap 4:
-Xin lổi..cô đi mấy người?-người phục vụ lịch sự hỏi.
-Tôi có hẹn..-Gia Mẫn nói rồi chỉ tay về phía bàn khuất=nơi có 1 người đàn ông đang tọa vị
Bà bước đến bên bàn..nhẹ nhàng chào hỏi khách sáo:
-Anh tới lâu chưa? xin lổi vì để anh phải đợi.
-không sao..a vừa tới..
Nở 1 nụ cười điềm đạm..ông Hạ nói rồi kéo gế,lịch sự mời bà ta ngồi..
-Chúng ta sẽ dùng bữa chứ?-Bà ta nói rồi nỡ 1 nụ cười ngọt..
-Đương nhiên
Họ gọi món rồi tám chuyện phím...đến mãi..ông Hạ mới giám hỏi thẳng những gì ông đang thc81 mắc.
-Sao em lại ở đây? chồng em đâu?
-chuyện dài dòng lắm...em thật sự cũng k còn mặt mũi nhìn anh nữa..em cảm thấy rất xấu hổ..
-Mẫn Mẫn..có chuyện gì vậy? nói anh nghe nào?
-Chồng em đầu tư thất bại..bị siết nợ...anh ấy vì k chịu nổi cú sock đã uống qá nhìu rượu và bị tai nạn wa đời...bỏ lại em và đứa con chỉ vừa tròn 11t
Bà ấy vừa nói..nước mắt lại lưng tròng,đôi mắt đẹp đang dần dần rơi nước mắt..
-Khổ cho em quá..giờ mẹ con em sống thế nào rồi?
-Leo lắt qua ngày thôi anh.,Mẫn Quân nó rất ngoan..cũng đỡ đần em được phần nào...còn anh? dạo này anh thế