Đèn căn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt..
-Ai là thân nhân của Hạ Niệm Từ.
-Tôi..Tôi là ba của con bé
-tôi là chồng sắp cưới của cậu ấy...tình trạng của cậu ấy thế nào rồi bác sĩ?
-Tình trạng của bệnh nhân k khả quan cho lắm!
-vậy...vậy là...là sao hả bác sĩ?-Ba nó gục đầu xuống tay...bồn chồn hỏi
-Viên đạn ghim quá sâu..chúng tôi đã làm phẫu thuật lấy nó ra..ca phẫu thuật thuật khá thành công..nhưng cô bé có thể tỉnh lại hay k...tủy thuộc vào ý chí của cô ấy...
-Vậy..nghĩa là....
-1 tháng...2thang...1 năm..hay mãi mãi k thể tỉnh lại...tùy thuộc vào ý chí của bệnh nhân..xin lổi..chúng tôi đã hết khả năng.!
Bác sĩ bỏ đi..bỏ lại những con người với những giọt nước mắt
~~
Nhìn nó yên vị trong bộ đồ trắng..nằm bất động..đôi mắt nhắm hờ..
Nhưng k hề cử động....
Hắn đau lòng...nước mắt chực tuôn ra..nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó...nước mắt rớt nhẹ xuống tay...
Ướt đẫm...
-Cậu...tỉnh lại đi...tỉnh lại đi..nghe tôi nói....tôi nhớ cậu...đừng ngủ nữa...
Vô dụng...dù hắn có nói bao nhiêu..nó vẫn ngủ như thế...nó k chịu tỉnh...Nó bỏ hắn rồi
-Rya đã đi...ba k muốn mất con đâu..Tiểu Từ à....
Mặc cho những lời động viên...Nó vẫn bất động..
đôi mắt thiên thần vẫn nhắm..nhắm mãi...
biết khi nào..Nó mới tỉnh....Khi nào??
Đã ba tháng rồi...Nó vẫn như thế....
Hắn k còn sức sống để chờ nó nữa...Đừng ngủ nữa..Dậy đi chứ...
hôm nay là ngày 104 hắn đến thăm nó,,,vẫn k có chút tiến triển...
Nhìn nó yên vị năm như thế...Hắn nhớ nó..muốn nghe những lời thều thào của nó....
-Cậu..đã ngủ lâu lắm rồi...đừng ngủ nữa..Tiểu Từ....Cậu đừng bỏ tôi