CHƯƠNG 16: OAN GIA NGÕ HẸP
Ban đầu, Chúc Gia Âm còn tưởng lả ảo giác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sức khỏe của cô luôn rất tốt, cộng thêm là có thói quen rèn luyện từ nhỏ gần như cô chẳng bị bệnh gì cả. Đừng nói đến bệnh nặng phải xin nghỉ ở nhà, ngay cả cảm sốt nhức đầu cũng rất hiếm mắc phải.
Nhưng mà, buổi chiều, cảm giác đau đầu như muốn nứt ra càng ngày càng nghiêm trọng.
Trước hai bài thi, Chúc Gia Am không thể không nằm sấp lên bàn nghỉ ngơi mới có chút sức lực để có đủ sức làm bài thi.
"Chuyện này rốt cuộc là thế nào, lẽ nào là tác dụng phụ của việc thức khuya sao?"
Chúc Gia Âm uể oải ngẩng đầu lên, miễn cưỡng tiếp tục làm bài.
Ký tự trước mắt từ rõ ràng trở nên mơ hồ, thậm chí có không ít chữ bắt đầu nguệch ngoạc bay nhảy.
Ngày mai còn phải thi cả ngày, nếu tiếp tục như thế này nữa, tỷ lệ chính xác khó mà đảm bảo được, kỳ thi này có lẽ là không đánh đã thua rồi.
[Đây là nguy hiểm lần trước tôi đã nhắc nhở.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hệ thống luôn im lặng bỗng lên tiếng.
[Biểu hiện trong kỳ thi này của bạn quá tốt, vận may lại không đứng về phía bạn, hào quang may mắn của Chúc Phi bắt đầu phát huy tác dụng!]
Quả nhiên như thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chúc Gia Âm nghe giải thích xong thì hụt hẫng.
Chỉ cần Chúc Phi không thuận lợi, cô sẽ liên tiếp gặp xui xẻo, hào quang may mắn của nữ chính lẽ nào không thể chống lại được?
Cuối cùng tiếng chuông lại vang lên, học sinh phải làm bài thi cả ngày lục đục giải tán, ùa ra khỏi phòng học rồi thảo luận đáp án.
Cả người từ trên xuống dưới của Chúc Gia Âm đều đau nhức, cổ họng khó chịu giống như bị thiêu đốt.
Tần Thanh đi qua trông thấy cô, vô cùng lo lắng: "Gia Âm, sắc mặt cậu không ổn, cậu sao thế?"
"Xin lỗi, cậu tránh ra đi. Tớ phải về trước."
Chúc Gia Âm lờ mờ, mặt đỏ bừng, môi lại trắng bệch, khô khốc. Cô không sức lực để trả lời câu hỏi của bạn học, cô lảo đảo, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.
Nhưng mà cô mới đi được vài bước thì ngay chỗ rẽ đụng phải một bóng dáng vội vàng.
"Trời ơi, cà phê!"
Sở Mộng bưng bình nước, một dòng nước màu nâu chảy xuống dính vào áo.
Cô ta nhăn mày, tức giận lớn tiếng: "Chúc Gia Âm, cô đi đường mà không nhìn đường à?"
Câu chỉ trích này quả thật giống như kẻ ác đi cáo trạng trước. Phải biết rằng bước chân của Chúc Gia Âm chậm như rùa, hoàn toàn không lệch khỏi đường thẳng.
Chúc Gia Âm lườm cô ta, giọng khàn khàn.
"Là do cậu đụng phải, tránh ra."
"Đây là sản phẩm mới đầu thu Burberry. Tôi mới vừa mặc lên mà cô đã làm bẩn, ngay cả câu xin lỗi cũng không có. Cô tưởng trường học là do cô mở hả?"
Sở Mộng giễu cợt, tiến một bước cản đường Chúc Gia Âm.
"Ồ, nhà họ Chúc đã tài trợ một số tiền tiền cho khu thí nghiệm, nhưng làm gì liên quan đến cô chứ. Cái điệu cao ngạo làm cho ai xem hả?"
Nhanh chóng có rất nhiều người chú ý đến đây, tụ tập xung quanh, xem náo nhiệt.
Có nhiều người, Chúc Gia Âm càng đau đầu, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi bà điên rảnh việc kiếm chuyện này.
"Phí giặt ủi tôi sẽ trả. Sở Mộng, bây giờ tôi muốn về nhà."
Nói xong, Chúc Gia Âm định lách qua người cô ta rồi rời đi.
Sở Mộng lạnh mặt.
Cô ta vốn mắt híp, lông mày mỏng, trông có vẻ khó ưa, điệu cười giễu cợt biến mất càng trở nên ghê gớm.
Thấy Chúc Gia Âm định bỏ đi, cô ta đưa tay nắm áo Chúc Gia Âm lại.
"Phí giặt ủi cái gì. Cô lấy đâu ra tiền, cuối cùng không phải dựa vào tiền học bổng của trường hay sao!"
Chúc Gia Âm bị cô ta kéo lại gần, lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
"Ào" một tiếng.
Một dòng nước mạnh dội lên người Sở Mộng.
Sở Mộng còn chưa nói xong lại bị tạt nước lạnh lên mặt, cô ta hét lên, lùi về phía sau.
"A! Cô làm cái gì đó?"
Tần Thanh không chuồn bước, tiến lại gần, còn chút nước trong ly đổ hết lên đầu Sở Mộng.
"Sở Mộng, tôi nhìn thấy