CHƯƠNG 19: SỰ THẬT ĐƯỢC PHƠI BÀY.
"Trong học sinh có lan truyền tin đồn phản ánh việc bạn Chúc Gia Âm gian lận. Chúng tôi đã để ý đến chuyện này từ lâu, các lãnh đạo nhà trường cũng rất quan tâm!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Kỳ thi liên kết mười trường lần này có ảnh hưởng rất quan trọng, tuyệt đối không thể khiến trường thực nghiệm Thanh Nhai chúng ta bị mất mặt trước toàn bộ các trường khác trong tỉnh."
Chủ nhiệm Trịnh bước vào văn phòng, uy phong mạnh mẽ.
Có người hỏi: "Vậy chủ nhiệm Trịnh, chúng ta áp dụng cái gì điều tra?"
"Đây chính là báo cáo điều tra."
Chủ nhiệm Trịnh cầm một xấp giấy trong tay rồi phát cho từng người.
"Giáo viên phòng Thông tin đã kiểm tra tất cả thiết bị vào sáng nay. Thầy ấy rất chắc chắn không có cái gọi là máy liên lạc ngoại lai có thể tránh được tác dụng của thiết bị chặn tín hiệu."
"Vậy thì tốt . . . . . . . . ."
Thầy Tiểu Vương lau mồ hôi lạnh, thở phào nhẹ nhõm, gấp gáp hỏi: "Vậy có thể điều tra ra ai tung tin đồn này không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tất cả mọi người nhất thời đều tập trung ánh mắt lên người chủ nhiệm Trịnh, nuốt nước miếng đợi ông nói ra câu trả lời.
Chúc Gia Âm cũng đỏ mắt chờ đợi, rướn cổ nhìn ông, trong ánh mắt khẽ gợn sóng, che đậy sự mong chờ.
"Đây chính là chuyện tối muốn mời các thầy cô giúp đỡ."
Giọng chủ nhiệm Trịnh trầm xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Phòng Giáo dục Chính trị đã liên lạc với công ty điện tín và đã điều tra được IP đăng bài -- nằm ở khu biệt thự gần đại lộ Phong Quang. Còn cụ thể là ai đăng bài thì nhờ mọi người cho ý kiến."
"Chưa điều tra được . . . . . . ."
Thầy Tiểu Vương vỗ đùi: "Ôi trời! Vẫn chưa biết rốt cuộc người này là ai."
"Khoan! Thầy nói gì? Địa chỉ là đại lộ Phong Quang?"
Từ Lực trở nên căng thẳng, ngay lập tức cau mày đứng dậy, lật sổ kiểm tra.
Ông là chủ nhiệm lớp, đương nhiên có toàn bộ thông tin chi tiết của học sinh cả lớp, còn cái địa chỉ đại lộ Phong Quang thật sự quá quen tai, ông chắc chắn đã từng thấy.
Tiếng lật giấy soàn soạt không ngừng vang bên tai. Tất cả mọi người tò mò đến nỗi vây xung quanh Từ Lực, nhìn ông lật mở từng tờ từng tờ tài liệu.
Càng lật, vẻ mặt ông càng khó coi!
Rất nhanh trang giấy dừng lại. Trong bức hình, bảng khai thông tin xuất hiện chính là Sở Mộng.
" Số 103, đại lộ Phong Quang, lẽ nào . . . . . . . . . lẽ nào là học sinh này?"
Sắc mặt Từ Lực trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra.
Loại chuyện mất mặt này mà lại xuất hiện trong lớp của mình, quả thật như bị vả mặt.
Giáo viên trong văn phòng cũng đều vô cùng kinh hãi.
"Gọi Sở Mộng lên đây chất vấn."
Chủ nhiệm Trịnh nhướng mày rậm, thần thái uy nghiêm bỗng trở lại.
"Tuổi còn nhỏ mà đã giở trò bỉ ổi hãm hại bạn học như vậy, thầy gọi học sinh đó lên đây! Chúng ta lập tức điều tra rõ ràng!"
"Tôi . . . . . . . tôi đi ngay . . . . ."
Từ Lực nói yếu ớt.
"Khoan, thầy Từ, còn một người cũng ở khu này."
Lúc này, Chúc Gia Âm bỗng bước lên, lật một tờ danh sách.
Ngón tay mảnh khảnh chỉ lên trên trang giấy, cười dịu dàng nhắc nhở: "Biệt thự Diệu Thế ở cuối đại lộ Phong Quang là dinh thự của nhà Chúc Phi."
. . . . . . . . . .
Thời gian ra chơi, một đám học sinh vây quanh chỗ ngồi của Chúc Phi.
"Chúc Phi, chuyện đăng trên bài này có phải là thật không? Nhà cậu bị đám người kia lừa nhiều tiền không?"
"Thật sự còn có cái loại người không biết xấu hổ . . . . . . . . đúng là người nghèo ở quê lòng dạ bẩn thủi. Tớ biết ngay Chúc Gia Âm chẳng phải loại tốt đẹp gì . . . . . . ."
"Đúng đó. Cô ta làm sao thi được trọn điểm chứ? Tớ không tin cô ta giỏi hơn Phi Phi."
Sở Mộng ở bên cười lạnh lên tiếng phụ họa.
"Tớ không rõ chuyện này."
Giọng nói của Chúc Phi nhỏ nhẹ, mỉm cười lật xem vở ghi trước mặt.
"Có lẽ là hiểu nhầm? Cũng có thể là trùng hợp thôi? Tóm lại, do tớ chưa ôn tập kỹ nên thi chỉ có 146 điểm."
"Thành tích những môn khác chưa có, cậu đừng nản lòng nhé."
Lớp trưởng nắm tay nói: "Chúng tớ tin học lực của cậu. Điểm tổng hợp chắc chắn sẽ không thấp đâu."
"Đúng đúng."
"Chuẩn. Cậu là đại