Hôm nay tổng kết quý 3, Hân thuyết trình chiến lược truyền thông cho dự án sắp đi vào hoạt động khu vui chơi Avenes. Cô tự tin đứng giữa phòng họp, thu hút ánh mắt của các nhân viên đĩnh đạc nói về kế hoạch triển khai. Dưới kia, ánh mắt Lục Duy nhìn lên không ngừng cổ vũ, còn có khích lệ và yêu thương ẩn dấu. Cô gái bên cạnh anh bao nhiêu năm của thời thơ ấu, giờ đã trưởng thành thật rồi.
Công ty khen thưởng cho những nhân viên làm việc xuất sắc nhất. Đương nhiên là Hân luôn đứng top đầu. Cô được xem là nhân viên xuất sắc của công ty khi luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ. Mới chỉ vào làm được 5 tháng thôi nhưng cô đã được cấp trên đánh giá rất cao. Còn Duy thì khỏi phải nói, anh là nhân tố được mời về làm việc cho nên hiển nhiên sẽ thuộc thành phần trên tài người khác. Hai người mới vừa kết hợp đề án truyền thông về thiết kế khu vui chơi giải trí của công ty thành công vang dội.
Để ăn mừng việc này, hai người tổ chức mời mọi người trong phòng ăn uống rồi đi hát karaoke.
"Anh Duy và Tú Hân đẹp đôi quá. Nghe nói hai người là bạn của nhau hồi nhỏ à"
Hân cười tít mắt "Vâng, bạn nối khố đấy"
"Vậy có thành người yêu được không?"
Hân ngớ người đỏ mặt, đồng nghiệp gì mà kỳ cục vậy. Ngược lại Duy nghe câu đó như kẹo ngọt thấm vào lòng.
"Tất nhiên là có nếu tôi còn cơ hội"
Các cô gái trong công ty tiu nghỉu, vậy là hết hy vọng với anh Duy đẹp trai rồi sao.
Bia được gọi lên, mọi người mở liên tục, chúc mừng nhau rồi nghêu ngao hát hò ầm ĩ. Cuộc sống công sở cũng vui thật, nhất là khi các deadline được hoàn thành. Hân đã uống hết một chai bia, bình thường tửu lượng của cô không tốt lắm. Nhưng hôm nay lại được thưởng mấy triệu trong lòng phấn khởi vô cùng. Cô lại tiếp tục mở thêm một chai nữa.
"Uống ít thôi chứ" Duy ngăn lại.
"Sao phải uống ít, em ba chai chưa say mà, anh Duy không phải lo" đôi mắt hơi hồng của cô mơ màng nhìn anh.
Hôm nay buổi trưa vì trốn Triết mà cô không vào nhà ăn ăn cơm thành ra bụng đói meo, giờ lại uống bia khiến bụng vô cùng khó chịu, cồn cào nóng rực. Đã vậy, hình ảnh anh ta lại hiện lên khắp ngõ ngách trong đầu. Cô đưa tay ra đẩy đẩy nhưng gương mặt anh ta vẫn cứ ở phía trước. Hân loạng choạng đứng dậy đi ra khỏi phòng.
"Em đi đâu vậy Hân?"
Hân quay lại cười tít "Em đi rửa mặt"
Duy nhìn cô lo lắng nhưng lại không tiện theo cô vào nhà vệ sinh nên anh lại ngồi xuống. Nhưng mãi 15 phút sau vẫn không thấy Hân đâu, Duy sốt ruột chạy đi tìm, tìm khắp các nhà vệ sinh nữ đều không thấy. Mấy cô gái nhìn anh với ánh mắt tò mò xen lẫn thú vị, ở đâu một anh chàng đẹp trai thế này lại chạy vào nhà vệ sinh nữ, hay lại “buê đuê khắp mọi miền quê”. Nếu như thế thì tiếc thật.
Hân đi vào nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương, đỏ hết cả mặt rồi. Cô vỗ nước vào mặt cho tỉnh táo. Điện thoại reo lên dữ dội.
"Em ở đâu?"
"Ai mà gọi giờ này hả. Tôi chưa ăn cơm, buồn muốn chết đây này, anh là tên bác sĩ chết tiệt cứ xuất hiện trước mặt tôi phải không? Thật là bám vào đầu như con đỉa mà. Haizzz, tôi ghét, tôi ghét, tôi ghét..."
Bên kia im lặng một giây rồi vội vàng lao ra khỏi bệnh viện ngồi vào xe.
"Em ở đâu nói nhanh"
"Nói làm gì, không muốn. Tôi đi cắm trại với đồng nghiệp đây. Tôi đi chơi vì tôi được giải nhân viên xuất..."
Triết nghe giọng lè nhè lải nhải của cô, sợ hết hồn. Anh tắt máy rồi gọi gấp cho Phong, không hiểu cô ấy đang ở đâu nữa.
Phong gọi cho Lục Duy biết được cả nhóm đang đi ăn nhậu. Hỏi địa chỉ xong xuôi, nhắn ngay cho Triết. Tất cả chuyện còn lại thì tự thằng bạn giải quyết. Anh còn bận ôm cô người yêu nhỏ, không rảnh mà lo cho chúng nó.
Triết phóng như bay đến quán karaoke, khó khăn tìm đến phòng hát không thấy cô nàng, lục tung tất cả các nhà vệ sinh bên ngoài thì thấy Hân đang quay mặt vào tường chì chiết.
"Anh cút đi, sao cứ bám theo tôi vậy. Tôi ghét anh, bác sĩ Triết. Anh để người ta bắt nạt tôi. Tôi ghét, tôi ghét nhất đàn ông không dứt khoát”
Triết thở dài, nhìn bàn tay cô đánh vào tường đã đỏ rực mà đau lòng. Anh đi về phía Hân, bao quanh cô là hơi thở quen thuộc. Cô bị vác lên, tống vào xe lái về căn hộ của mình. Anh thật không muốn ai nhìn thấy dáng vẻ say men đầy quyến rũ của cô. Anh muốn tất cả của cô, mọi cảm xúc của cô đều của mình.
Cô nàng nhìn người phía trước lờ mờ, đưa tay nắn nắn khuôn mặt anh, mềm mềm như cái bánh bao mà sao chỗ này lại có đám cỏ gai gai nhỉ. Cô dẩu môi nhíu mày ra chiều suy nghĩ.
"Sao anh trồng cỏ ở đây thế này, rồi xong anh trồng đó làm gì, cỏ bị ai đốt cháy đen hết rồi"
Đến chịu với cô nàng này, mấy hôm nay anh bận đến nỗi không có thời gian cạo râu. Triết nắm lấy ngón tay hồng hồng của cô cho vào miệng cắn.
"Á nhột quá"
Hân cười ngặt nghẽo, cô có máu buồn mà. Nhìn bộ dáng say của cô thật sự quyến rũ, đôi mắt mơ màng, gò má đỏ ửng, đôi môi rực lửa quyến rũ. Ngay lập tức anh kéo cô vào lòng mình, yêu chiều mà vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn trong tay.
"Anh là ma à, tối nào cũng hiện hồn làm tôi không ngủ được, giờ còn đứng sờ sờ đây nữa"
Triết vuốt mái tóc ngắn của cô "Nếu theo em hoài thì em có yêu không?"
"Không yêu. Anh có cô gái dịu dàng xinh đẹp tóc dài lại giỏi giang giàu có yêu rồi, không có chỗ nào cho tôi nữa" Hân nghẹn ngào rồi nước mắt trào ra chảy dài xuống má.
Hân khóc làm anh rất buồn bực và đau lòng. Anh ôm cô thật chặt. Lửa tình như những con sóng lăn tăn trong lòng dần trở thành sóng lớn, từng đợt từng đợt dâng lên.
"Anh sai rồi, từ nay không làm em buồn nữa. Em đừng khóc"
Rất nhanh, Hân ngừng khóc, nhưng đôi tay không yên vị xoắn lấy vạt áo anh giận dỗi.
"Anh xem tôi là phòng nhì đúng không. Thích thì quan tâm không thích thì bỏ đi, tại sao tôi lại thích anh được chứ. Tôi đã cố không thích anh rồi... nhưng mà... huhu không được, ở đây, ở đây..." Cô lại khóc tu tu, ngón tay chỉ vào ngực mình.
Những lời thú nhận của cô như kẹo ngọt thấm vào tim Triết, anh cúi xuống, hôn lên nước mắt trên mặt cô, rồi dừng ở đôi môi nóng ấm. Đôi môi cô là thứ hấp dẫn vô cùng, ngọt và mềm mang lại cảm xúc êm ái bện chặt. Hân ôm cổ anh đáp trả, dây dưa quấn quýt, nồng nhiệt đến rút cạn hơi thở.
Đôi môi của hai người quyến luyến vào nhau, như dải lụa quẩn quanh trái tim hai người, nhẹ nhàng rồi đến sâu đậm, rồi như vũ bão điên cuồng đến long trời lở đất. Triết tham lam mút chặt cánh môi hồng, đưa lưỡi vào càn quét trong khoang miệng, hút lấy mật ngọt hương thơm đầu lưỡi, thần hồn
anh bị dư vị của cô làm cho mê muội điên đảo. Còn Hân, khi tỉnh táo cô không cưỡng lại được, giờ men say ngấm vào cơ thể cô càng không thể từ chối.
Đôi tay giải thoát từng lớp vải trên người Hân nhẹ nhàng mơn man làn da mịn màng căng bóng của nàng. Cơ thể quen thuộc này khiến anh say mê và không thể làm chủ được nữa.
Dục vọng và yêu thương nhen nhóm trong cả hai bộc phát. Nụ hôn của anh tiếp tục như cơn mưa mùa hạ rơi xuống cổ, xương quai xanh nhỏ, vùng ngực no tròn cao vút, lướt qua vùng bụng phẳng lì đi xuống dưới dừng thật lâu ở đó mà khám phá. Cô cong người theo từng nụ hôn miết mạnh của anh, trên khắp cơ thể đã rậm rạp dấu đỏ như những đoá tường vi. Da thịt ấm nóng bị nhen nhóm thành từng đốm lửa nhỏ rồi bùng cháy thành ngọn lửa lớn đốt cháy trái tim hai người.
Cảm xúc thoả mãn đến vô biên khi hai người nhập làm một, không gian và thời gian ngừng lại trong từng tiếng ngân nga thở gấp như cạn kiệt sức lực.
Trong khoảnh khắc này, thật sự Triết đã xác định được trái tim mình thuộc về ai. Anh siết chặt cơ thể cô vào lòng, anh muốn Hân là của anh, của anh mãi mãi.
"Hân, em rất đẹp, em làm cho anh muốn yêu điên cuồng, khao khát đến nghẹt thở. Anh sẽ chỉ yêu mình em, tin tưởng anh được không?"
Đôi mắt long lanh nhìn anh chứa chan bao yêu thương nồng cháy. Cả hai người muốn đắm chìm trong cảm xúc này, mãi mãi.
Ngoài kia dù đang mưa rơi bão bùng nhưng trong căn phòng này như nắng hạn gặp mưa rào, tâm hồn khát lửa tình đang tưới tắm cho nhau.
Cả đêm Triết vẫn ở trong cơ thể cô. Anh thật sự không muốn rút ra ngoài, chỉ muốn mãi mãi chìm trong cơ thể mềm mại ngọt ngào này.
Hân mơ màng thức dậy, cảm giác vô cùng ấm áp, trước mặt mình là người đàn ông đó. Cô vội vàng ngồi dậy nhưng cả người đang nằm gọn trong vòng tay anh không thể nhúc nhích. Nhẹ đưa tay chạm vào chân mày rậm, rồi dọc theo sống mũi cao, dừng ở đôi môi của anh mơn man nhẹ. Sao có người đẹp trai thế này, thật là mê. Bất giác Hân mỉm cười rồi xấu hổ đỏ mặt.
"Sờ chán ngắm chán rồi bỏ mặc người ta hả"
"Ôi!!!"
Bị bắt gặp, như một tên trộm cô quay lưng lại trốn vào trong chăn. Triết kéo cô quay lại đối diện với mình.
"Sao vậy, mở mắt ra nhìn anh chứ. Ai hôm qua mè nheo đòi anh phục vụ hết lần này đến lần khác vậy?"
Ôi tại sao không có cái lỗ nào để chui vào, mình thật là hư đốn. Nhưng những lời hôm qua anh nói là thật sao. Say thì say nhưng Hân vẫn nhớ rất rõ. Anh nói yêu cô, anh nói muốn che chở cô suốt đời.
"Xin lỗi anh! Tôi hôm qua uống nhiều cho nên... có làm cái gì anh bỏ qua. Giờ để tôi về"
"Về sao, mới sáng sớm em đã đốt lửa, rồi bây giờ ai chịu trách nhiệm dập cho anh"
"Hả, cái gì..."
Đôi môi nhanh chóng bị anh cuốn lấy, một nụ hôn kiểu pháp, sâu và ngọt đến lịm tim. Triết buông cô ra, nhìn vào ánh mắt đang mơ màng.
"Người yêu của anh, em ngọt quá"
"Ai là người yêu của anh chứ, hàng tá ngoài kia phải không?" Hân ngúng nguẩy cong môi.
"Em, người yêu của anh chỉ có một, là cô Cao Thanh Tú Hân đây. Từ nay anh sẽ chịu trách nhiệm với tình yêu của mình. Anh sẽ không làm em buồn nữa"
“Thật sao?”
“Thật!” Triết cầm tay cô đặt lên ngực mình.
“Anh không được qua lại với cô ta nữa, nếu tình cờ có gặp cũng phải đứng xa nửa mét. Anh không được nhìn cô gái nào hết, chỉ được nhìn tôi thôi”
“Được rồi, em muốn gì cũng được hết”
Hân nghe trong lòng mình hạnh phúc trào dâng dữ dội. Cô cố gắng mím môi lại nhưng không ngăn được nụ cười cứ tràn ra. Triết cưng chiều mơn man vuốt ve cằm nhỏ. Buông lơi đôi tay nàng, anh gạt những thứ ngăn cách giữa hai người, bắt đầu một cuộc chu du mới trên cơ thể đáng yêu này. Họ lại đắm chìm trong hạnh phúc của hoan ái.
Ngoài kia nắng đã lên rồi. Đôi chim sơn ca đậu trên cành thi nhau hót những tiếng hót vui tươi báo hiệu một ngày mới thật đẹp.
Tình yêu thật kỳ lạ, từ khi gặp Hân Triết đã biến thành một người hoàn toàn khác, không còn đào hoa phong lưu như ngày xưa. Còn Hân từ một cô gái dễ xúc động dễ rơi nước mắt hay u sầu trở nên vui tươi hoạt bát hơn.
Tình yêu của họ ghi dấu khắp ngõ ngách của Sài Gòn. Triết đi làm rồi lại qua đón cô đi ăn. Hôm nào anh trực thì cô lại nấu cơm mang đến bệnh viện ăn cùng nhau. Ngoài công việc ở bệnh viện Triết còn có một công ty thiết bị y tế MedCyber và giảng dạy ở một trường y tế cộng đồng quốc tế tại Sài Gòn. Hân hỗ trợ anh về truyền thông nội dung cho MedCyber, càng khiến cho mối tình của họ thăng hoa hạnh phúc. Triết chưa bao giờ có cảm giác mình yêu một ai mãnh liệt đến vậy. Cả ngày nhung nhớ chỉ muốn gặp, cả ngày chỉ muốn nghe giọng nói, cả ngày chỉ muốn đắm chìm vào ánh mắt nụ cười của cô.
Khỏi phải nói bà Hạnh và ông Tuyên hạnh phúc đến mức nào. Bà Hạnh còn xem Hân hơn con ruột, suốt ngày chỉ muốn kéo cô về nhà mình nấu nướng tẩm bổ. Bà thích con bé này quá, nhìn thấy Hân bà gặp lại được hình ảnh của thời thanh xuân, tươi trẻ, năng động và hiện đại.
Chỉ có Hạ Sương vẫn ôm một nỗi hận vì thua cuộc một cô gái bình thường, thậm chí chẳng có mặt nào hơn cô ta cả. Những thám tử cô ta thuê theo dõi Triết và Hân không tìm ra được nhược điểm nào cả, điều đó càng làm cô ta cay cú. Làm cách nào bây giờ? Chức giám đốc bệnh viện anh ấy không cần vậy còn cách nào khác không?