Bà ta nở nụ cười xảo quyệt rồi gọi trợ lý của ông Long.
“Tìm người đến dọn phòng của con Hân cho tôi, vất hết đồ đạc của nó vào thùng rác. Còn nữa, khoản tiền từ thiện cho cô nhi viện từ nay không phải chuyển đến nữa, cắt luôn cho tôi”
Hân không muốn đi xe nhà, tự kéo vali ra khỏi cổng. Khu này là khu của nhà giàu không thể gọi được taxi, grab cũng không vào được. Đi bộ còn kéo theo cái vali này nặng muốn chết. Hân thở dài, bực bội! Cô đá văng mấy hòn đá ven đường.
Một chiếc xe motor dừng lại bên cạnh “Cô em lên anh đèo, đôi chân đẹp đi bộ làm gì sờn gót ngọc”
“Cút, đồ điên”
Đang bực mình, Hân cũng chẳng nể nang ai.
Chàng trai kia càng lấn tới, dựng chân chống nhất quyết chạy lại nắm chiếc vali trên tay cô.
“Để anh, em gái bướng bỉnh quá à”
Sáng sớm đã gặp chuyện bực mình, máu điên trong người nổi lên. Cô giằng mạnh cái va li rồi nắm cổ tay anh chàng kia bẻ ngoặt sau lưng cái rắc.
“Đã nói biến đi, không chịu phải không”
“Á em gái bỏ anh ra, đau chết mất”
“Đau này, đau này, chừa cái thói ghẹo gái ngoài đường chưa?” Hân càng mạnh tay hơn.
“Tôi xin cô, tôi chừa...tôi”
Một tiếng nói từ xa vọng lại “Ái chà, động đến gái võ thì chết rồi cậu trai. Em thả cậu ấy đi, tôi không muốn phải cứu người ngoài bệnh viện ”
Hân nhìn sang thấy người đàn ông đáng ghét hôm trước. Cô hừ lạnh một cái rồi thả tay ra.
Anh chàng trẻ tuổi kia vội vàng lên xe phóng đi mất.
“Coi bộ vợ thế này thì sau này anh thở cũng không dám thở”
“Vô duyên, ai là vợ của anh”
Hân bực bội dựng vali lên đi thẳng. Đi chưa được vài bước đã bị Triết nắm lấy vali nhấc lên tống vào xe ô tô.
“Muốn đi đâu lên xe tôi chở, nắng thế này đừng có bướng” Triết đứng trước cửa xe đã mở, hất hất cằm.
Hân nhìn anh ta, cuối cùng phải lên xe. Cô so tài võ nghệ với anh ta chắc chắn sẽ thua, hôm trước cô mới ra một thế đã bị anh ta nắm đòn rồi. Với lại trong khu này cũng không gọi được xe, mình mà đi bộ thì phải 2km nữa mới ra khỏi cổng của tiểu khu được.
Triết khởi động xe “Mới sáng sớm em đi đâu vậy?”
“Không liên quan gì đến anh. Cho tôi đến khu tập thể cạnh chợ Kim Biên”
Triết tò mò tại sao cô đến cái xóm nghèo đó nhưng cũng không hỏi nhiều.
Hân nhìn ra ngoài cửa sổ, những căn nhà sang trọng của khu biệt thự dần trôi qua rồi mất hút nhưng cô chẳng cảm thấy luyến tiếc gì cả. Thế giới giàu có thiếu tình người này vĩnh viễn không bao giờ hợp với cô.
Xe dừng trước con hẻm nhỏ sâu hun hút cạnh chợ Kim Biên.
“Có phải chúng ta nên hẹn hò chút không? Tìm hiểu trước hôn nhân chẳng hạn?”
“Không cần, đằng nào chẳng cưới nhau. Lắm chuyện”
Triết nhíu mày, anh cảm thấy cô khang khác với lần gặp mặt đầu tiên. Hôm nay trông cô bực bội dấm dẳng, điển hình là ra tay ngay lập tức với thằng nhóc lúc nãy.
Anh quay sang định cởi đai an toàn cho Hân nhưng cô đã nhanh nhẹn tháo rồi, tay cầm nắm cửa xe chuẩn bị mở ra thì bị Triết chặn lại.
“Không thèm nói một câu cảm ơn à”
“Đây là anh bắt tôi ngồi vào chứ tôi hoàn toàn không tự nguyện”
Ánh mắt Triết rơi vào đôi môi hồng của Hân, tự dưng cảm giác đêm đó lại trỗi dậy. Anh nuốt nước bọt một cái, giọng đã khàn đi.
“Không cảm ơn bằng lời thì chuyển sang hành động vậy”
Hân vội vàng “Cảm ơn anh” rồi vọt nhanh ra khỏi xe”
“Vali nặng lắm, có cần tôi giúp không?”
“Không cần, tôi không muốn cái loại biến thái bỉ ổi như anh chạm vào đồ của tôi”
Triết cười gian tà “Vậy hả”
Nhìn bóng cô khuất vào căn hẻm Triết mới rời đi. Trong đầu anh là muôn vàn câu hỏi, tại sao cô ấy lại chuyển ra khỏi nhà? Tại sao một tiểu thư của tập đoàn đá quý lại phải ở trong khu tập thể chật hẹp rách nát đó???
Không biết cô ấy là người như thế nào nhưng không thể phủ nhận cô gái này có sức hút, cá tính gai góc và rất nhanh nhạy. Anh chưa từng gặp cô gái nào có thể ra tay mạnh và dứt khoát như thế.
Hân kéo vali vào ngõ đã thấy Lam đứng đón sẵn.
“Cậu đưa đây mình xách cho. Thương quá, có mệt không?”
Hân lắc đầu đi vào trong hẻm. Lam liếc mắt ra đầu ngõ, thấy một chiếc xe màu đen bóng loáng.
“Ai đưa cậu về đây à?”
“À không, mình gọi Grab”
“Grab mà bóng loáng dữ ha”
Hân ậm ừ, cô không muốn nói nhiều về chuyện riêng tư của mình.
“Sáng mai đã dẫm phải vỏ sầu riêng, mình muốn phát điên”.
Lam cầm cốc nước lại cho cô nàng “Uống đi cho hạ hoả, ngồi chờ mình nấu chút xíu nữa là xong luôn. Về đây với mình, mình yêu thương bồ nhất”
Hân cười thoải mái, chỉ sống với Lam cô mới có cảm giác của một gia đình.
***
Triết đi đến bệnh viện kiểm tra mọi thứ một chút rồi đến bar Diamond Bay, Tú và Phong đang ở đó.
Bước vào đã thấy Phong cầm ly rượu ánh mắt thâm sâu. Tình hình này lại có tâm sự rồi.
“Cậu sao vậy, lại đau đầu vì cô phóng viên nhỏ kia sao?”
Phong không nói gì, ánh mắt nhìn rượu vang sánh đỏ trong tay.
“Tôi không yêu cô ấy, chỉ là có chút ấn tượng với năng lực của cô ấy thôi”
“Ái chà, thật vậy sao? Từ khi nào giám đốc Phong nhà ta lại phải kéo một người có năng lực nhỏ đến bên cạnh mình làm việc vậy! Mà tôi nghe nói, cậu với cô ấy nghênh chiến trong cuộc họp à. Cậu gặp phải đối thủ rồi Phong ơi”
Phong đột ngột hỏi “Như thế nào là yêu?”
“Là cậu nghĩ đến cô ấy cả ngày. Trong đầu này này, luôn có hình ảnh của cô ấy”
Triết mơ màng, chỉ vào đầu mình. Trong đầu anh đột nhiên xuất hiện gương mặt của một cô gái, rạng rỡ yêu kiều.
“Nơi này sẽ rất đau khi cô ấy buồn hoặc đánh thế này này “thịch thình thịch” khi nhìn thấy cô ấy”
“Còn nữa, cả ngày chỉ muốn gặp, cả ngày chỉ muốn tìm cớ để nhìn thấy”
Điều
cuối cùng, Triết nhỏ giọng ghé tai Phong thì thầm.
“Cậu rất khao khát có được cô ấy, cả tâm hồn...và cả cơ thể của cô ấy, ăn một lần nhớ mãi muốn sở hữu mãi mãi”
Những hình ảnh lần đầu tiên gần gũi khiến Triết khát khô cả họng. Cô ấy đó quả thực để lại cho anh dư vị rất lớn.
Tú bên cạnh cầm quả nho vừa nhai vừa nói “Những thằng hay nói đạo lý thường sống như l**, cả ngày nói chân ái chỉ có một nhưng đớp cả cụm”
Triết lườm muốn cháy mặt Tú. Tú vội vàng cầm chùm nho che mặt.
“Thôi tao xin. Có chuyện này bí mật liên quan đến vị hôn phu của cậu có nghe không?”
“Cái gì? Bí mật gì của cô ấy?”
Nghĩ đến cô gái kia, Triết thực sự tò mò.
“Hôn phu tương lai của mày sống trong cô nhi viện từ lúc 8 tuổi, dù là con gái của chủ công ty đá quý nhưng không được một đồng cắc nào từ người cha giàu có. Ông ta rất sợ danh tiếng bị phá huỷ nên mỗi năm từ thiện cho cô nhi viện một đống, để giữ bí mật con gái sống ở đó”
“Sao cậu biết được?”
“Tình cờ thôi, hội siêu xe của tôi hay từ thiện ở đó. Với lại thằng em trai cùng cha khác mẹ của vợ cậu học cùng em trai tôi mà”
Triết nhớ lại dáng vẻ bất cần đời của cô gái đó, rồi ánh mắt ghét bỏ nhìn mọi người khi hai gia đình gặp mặt. Có thể cuộc sống trong cô nhi viện quá khó khăn cho nên muốn tạo vỏ bọc như thế. Nhưng vì sao cô muốn phá màng trinh trước đêm tân hôn?
“Thật không hiểu đời nhiều gái đẹp mà sao cậu phải vập vào cái đứa nhan sắc tầm thường như vậy”
“Đó là vì cậu chưa gặp được đúng khẩu vị, thể loại ăn tạp không thèm chấp”
Tú điên tiết mặt hằm hằm nhìn Triết. A cái thằng này, mình chạy hộc máu đến đây để báo tin với nó mà nó quẹt mỏ. Đã vậy từ nay có tin tức gì ông đây đếch mò cho nữa.
(Đọc tại facebook Lam Lam)
***
Hân hưng phấn vô cùng, mấy hôm nay đi làm tại công ty mới. Hai tháng ở nhà của ba không biết làm gì cho hết ngày lại còn như cấm cung hết phải học nấu ăn cho đến cắm hoa. Công cuộc lấy chồng mệt muốn chết. Nghĩ đến anh ta - chồng cô, Hân đỏ bừng mặt, đúng là người tính không bằng trời tính, một sự trùng hợp kỳ lạ và khiến mọi thứ nằm trong kế hoạch của cô bị đảo lộn.
Công ty mới có vẻ cũng rất tốt, là một công ty môi giới truyền thông. Có vẻ như ở đây không khí làm việc thoáng hơn và nghiêm túc hơn công ty cũ của cô. Đồng nghiệp và cấp trên cũng dễ chịu hơn.
Mới đi làm được 2 tuần mà cô đã cảm thấy không khí khá thoải mái. Đâu cần phải làm một công ty quá lớn, vừa phải đủ năng lực với mình là được, thường các công ty lớn rất hay đấu đá nhau.
Chị Hoa nhanh nhẹn cầm tập hồ sơ đi lại bàn cô.
“Em đi ký hợp đồng cái này nha”
Thấy Hân đang ngơ ngác chị cười khích lệ “Hợp đồng truyền thông cho tờ báo sức khỏe cộng đồng này rất lớn, chúng ta sẽ được 30% hoa hồng, sức khỏe cộng đồng 15%, về phần em sẽ được 10% nếu ký kết thành công, cố kiếm cái hợp đồng cao nhất cuối quý còn xét thưởng nghe cưng”
Nghe đến 10% mắt cô sáng lên, nhưng lại ỉu xìu rất nhanh.
“Chị, không có phải tiếp rượu chè gì chứ?”
“Không phải rượu chè gì cả, nhưng em cần dùng cái mồm khéo léo, khéo ăn khéo nói có được thiên hạ, hiểu chưa?”
“Bên đối tác yêu cầu đích danh cô Cao Thanh Tú Hân đi đàm phán hợp đồng đấy”
Hân tròn mắt ngạc nhiên, bao câu hỏi ập đến trong đầu. Cô mới đi làm mà, tại sao là cô được? Hay đối tác của công ty cũ? Không có khả năng như vậy.
Cô vội lật tập hồ sơ ra xem, công ty cổ phần thiết bị y tế MecCyber, chuyên nhập khẩu vật tư y tế. Công ty này mà ký hợp đồng với báo sức khỏe cộng đồng là chuẩn rồi đấy. Giờ cô phải làm sao vận dụng hết khả năng nói của mình mới mong kiếm ký hợp đồng này.
Đây là một nhà hàng sang trọng bậc nhất Sài Gòn. Kiểu này công ty này không phải là nhỏ mới hẹn đàm phán ở chỗ này, Hân như mở cờ trong bụng.
Cô gõ cửa, chỉnh lại quần áo một lần nữa rồi bước vào. Người đàn ông ngồi trước bàn ăn, tao nhã lật quyển sách, anh ta ngồi quay lưng với cô không nhìn được rõ mặt.
“Chào anh, tôi là...”
“Chào cô Cao Thanh Tú Hân, thật là trùng hợp”
Anh ta ngẩng đầu, một đôi mắt sáng rực mang theo ý cười lan đến tận khóe môi nhìn cô chăm chú.