Nhận được tin nhắn của Phong rằng Triết đã bay ra Hà Nội từ nửa đêm Hân có chút hốt hoảng. Anh ấy đã ra ngoài trại giam rồi sao, sau những tháng ngày cực khổ trong trại, không biết giờ như thế nào.
Cố nén lòng mình nhưng không thể, Hân đứng từ trên nhìn cao xuống, đáy lòng thắt lại khi thấy bóng dáng quen thuộc co ro dưới kia. Vừa ra tết, những cơn mưa xuân hẵng còn, cơn mưa ở Hà Nội lại không hề tươi mát như Sài Gòn mà vô cùng lạnh. Ở Sài Gòn nắng ấm ra đây, liệu có chịu được cái lạnh không?
Hân cố gắng bước chậm những bước chân, nhưng cô không nhận ra nó đang quýnh quáng va vào nhau. Cô đi xuống hầm vòng sang bên kia đường, vào một cửa hàng Made in Viet Nam, chọn một chiếc áo lông vũ nhẹ màu đen, vội vàng thanh toán tiền rồi quay lại sảnh tầng một của Avenue.
"Anh mặc như thế để chết sao. Mặc vào đi"
Nghe giọng nói thân thuộc đến khắc sâu vào tim mình, Triết chấn động quay sang. Đúng cô ấy rồi, cô ấy đang ở trước mặt anh, mặc chiếc áo len dày cổ lọ màu nâu, áo dạ đen dài đến bắp chân. Giọng nói của cô ấy, không khác xưa là mấy, có chút cứng rắn lại nghe như có chút giận hờn. Môi anh dường như đang cong lên, giọng nói đã khàn đi mang xúc động khó nén.
"Em... mua cho anh?!"
"Anh đừng bày trò trồng cây si như trẻ trâu, về đi"
Cô cầm chiếc áo khoác đẩy mạnh đến chỗ anh. Triết vội mặc vào, dường như hơi ấm của cô ấy vẫn còn, tưới một dòng nước ấm khắp cơ thể đang run lập cập. Cờ hoa rộn rã ngập trong tim anh.
"Đẹp lắm, em vẫn còn nhớ size..."
"Im đi, tôi không muốn công an gọi vì có xác chết dưới này. Anh về đi" Nói rồi cô quay đầu đi vào.
Triết đã kịp nắm tay cô từ phía sau "Hân, mình nói chuyện"
"Tôi không có gì để nói"
"Hân, anh xin em, nói một phút được không? Anh ly hôn rồi, anh sắp đi Nam Sudan không ở nơi này nữa"
Có tiếng rơi loảng xoảng trong lòng cô. Nam Sudan sao? Cô không biết Nam Sudan là cái gì nhưng có vẻ đó là một nơi rất xa. Cô dằn lòng lại, dù sao thì họ cũng đã không còn quan hệ nữa. Cô đi như chạy vào thang máy ấn nút đóng cửa lại. Anh ta đi đâu thì liên quan gì cô, tại sao cô phải tiếp chuyện chứ!
Triết đứng đó thẫn thờ. Cô ấy không quan tâm đến anh!
Anh sang bên đường ngồi quán trà đá ngóng sang bên này chờ đến giờ tan sở. Cô ấy đang rất có thành kiến với mình, nếu bây giờ làm ầm lên ở đây thì cô ấy lại càng ghét. Anh sẽ đợi đến khi cô về nhà.
Hân lên công ty, lên mạng tra cái tên Nam Sudan. Ánh mắt hoang mang hoảng hốt khi đọc thông tin về đất nước đó. Đây được coi là khu vực nguy hiểm nhất và phức tạp nhất về vấn đề nhân đạo - nơi đây còn thường xuyên diễn ra các cuộc giao tranh giữa lực lượng quân chính phủ, quân đối lập và quân đội cứu nguy dân tộc. Tại đất nước nghèo này dịch bệnh, nội chiến xảy ra liên miên sát sườn.
Việt Nam luôn cắt cử quân đội và bác sĩ sang hỗ trợ vùng chiến cho Nam Sudan. Như vậy anh ấy sang làm bác sĩ tình nguyện sao? Anh ấy sẽ đi thật sao?
Cả ngày thơ thơ thẩn thẩn cuối cùng đã đến giờ tan sở. Cô xuống hầm lấy xe, cố nén lòng không nhìn lại sảnh tầng 1. Lạnh thế này chắc là người ấy đã đi về rồi. Một mình cũng lười nấu ăn, cô tìm một quán phở gần công ty. Vừa vào quán phở thì đã thấy một người vội vàng đi đến ngồi xuống đối diện.
"Anh đói lắm, anh vội ra đây không mang theo cái gì trong người. Vé thằng Tú đặt cho, từ sáng đến giờ anh chưa có gì vào bụng"
Hân nghiến răng ken két, sau bao năm anh ta vẫn bộ dạng mặt dày không thay đổi gì cả. Cô gọi thêm một tô phở nhiều bún nhiều bánh cho anh.
Phở ra, Triết ăn như bỏ đói. Thật sự sáng giờ chưa được ăn cái gì lại đứng giữa trời lạnh, bụng đã đói cồn cào.
Hân nhìn anh ăn, có cục gì đó chèn ở cổ khiến cô không nuốt được. Người đàn ông hào hoa phong nhã cô đã từng yêu sống yêu chết, chưa bao giờ cô thấy bộ dạng này của anh. Có phải anh xem cô rất quan trọng nên mới bỏ ăn bỏ uống chờ cô dưới sảnh không? Ý nghĩ chạy xuyên qua đầu nhanh chóng bị đè bẹp bởi một ý nghĩ khác, đừng tin, anh ta chỉ rủ lòng thương hại mình thôi.
Triết đã xong bát phở đầy, ngẩng lên nhìn người con gái trước mặt mình nở nụ cười.
"Phở ngon lắm, em không tin anh không có tiền sao, em kiểm tra đi" Nói rồi tay liền mở khuy áo.
Hân nhìn anh một cái sắc như dao "Không cần, anh có tiền hay không không liên quan đến tôi. Tôi trả cả
tiền nước rồi, anh cứ ngồi uống nước đi"
Triết hốt hoảng chạy theo cô ra ngoài. Cả quán tập trung ánh mắt nhìn hai người lạ lẫm. Một chàng trai phong độ ngời ngời chạy theo một cô gái mặc đồ công sở, cô ấy không thèm ném cho anh một cái nhìn, mặt lạnh tanh đi ra quán. Chắc là lại trồng cây si một cô gái khó tính rồi.
"Hân, anh không có chỗ nào để ngủ"
"Kệ xác anh. Tôi không phải cha mẹ anh mà lo lắng"
Triết giữ đầu xe của cô lại "Hân, lúc nãy chạy theo xe em anh mệt muốn đứt hơi rồi. Giờ anh không có tiền thuê khách sạn, anh ngủ gầm cầu cũng được nhưng thời tiết thế này..."
"Vậy thì anh ngủ đất đi, ra công viên mà ngủ" Hân lạnh lùng không mảy may cảm xúc.
"Hân, cho anh về gặp con một chút được không? Anh..."
Hân chấn động trong lòng. Anh ta biết sự tồn tại hai đứa trẻ rồi? Nhạn Phương đã giao ước với cô không nói...
"Hân, không phải Phương nói. Phong biết lâu rồi. Cho anh gặp con được không? Anh sẽ không tách con khỏi em"
Nghĩ đến con, Hân đã điên lên. Hai đứa trẻ đối với cô là tài sản quý nhất trên đời này. Dù anh ta có mang trong mình nửa dòng máu của Bi Tròn thì cũng tuyệt nhiên không được chạm vào. Cô không muốn cuộc sống của hai đứa trẻ bị xáo trộn một lần nữa.
"Anh Triết, anh không có quyền gọi con tôi là con. Con của tôi, anh không đẻ ra nó không nuôi thành dưỡng dục. Không có đứa con nào giữa tôi và anh cả"
"Hân, em hiểu nhầm. Anh không phải muốn cướp hai đứa trẻ. Anh chỉ muốn nhìn con một chút thôi. Sang tuần anh không ở Việt Nam nữa”
"Anh nói đủ chưa? Ba năm trời anh chăn ấm đệm êm, anh ăn sung mặc sướng anh có nghĩ cho tôi không? Lúc đó cuộc sống của mẹ con tôi thế nào? Bây giờ một tí khổ anh không chịu được, anh này này anh nỉ nọ. Xin lỗi anh không có tư cách làm bố của hai con tôi. Đừng nói đến chuyện hận thù của đời trước, anh đã thử mở mồm nói với tôi khúc mắc đó hay chưa? Anh vội vàng cưới ngay một người để đẩy tôi ra. Anh Triết ạ, tôi cảm ơn, cảm ơn vì ba năm anh đã cho tôi biết đắng cay để trưởng thành là thế nào. Còn bây giờ, tôi với anh chấm hết, không ai nợ ai không ai phải trả cho ai cái gì. Tránh ra, tôi phải về, anh đi đâu kệ anh, anh muốn đi vào cõi chết cũng không liên quan đến tôi”
Tức giận và tủi thân trong lòng Hân đã trở thành sự kích động khiến cô không thể kiểm soát được mình. Cô giật lấy chìa khoá xe, lên xe và rồ ga phóng vụt đi để lại Triết ngơ ngác đứng đó.
Những lời nói của cô là một đòn đả kích mạnh. Cô ấy nói đúng, hơn hai năm trước anh đã không hề thử nói với cô hận thù giữa hai nhà, anh tự ý giải quyết mà không hề nghĩ đến những khổ cực mà cô và hai con phải chịu đựng. Thì bây giờ, anh đâu có tư cách đòi cô ấy phải đối xử với mình như xưa, tư cách gì để được làm cha của hai đứa trẻ.
Anh lững thững ngồi ở bồn hoa của vỉa hè, nghĩ cách để có thể tiếp cận cô ấy. Đến khi trời đã tối mịt, hàng quán bắt đầu đóng cửa trên phố không một bóng người cũng không thấy bóng dáng cô ấy quay lại. Anh xoa hai tay vào nhau, hà hơi ấm từ trong miệng nhưng cũng không làm cõi lòng ấm thêm chút nào. Sự lạnh giá trong tim lan dần ra khắp cơ thể, như đóng băng từng mạch máu. Lạnh quá, Hà Nội lạnh thế này trong ba năm qua cô ấy vẫn phải chịu đựng!
Hân chạy trên đường, loanh quanh luẩn quẩn trong đầu là hình ảnh của người đàn ông ấy. Cô về nhà, bần thần mở cửa tắm rửa thay đồ chui vào chăn ấm. Nhưng không thể nào ngủ nổi, trằn trọc một lúc nhìn lên đã 2 giờ sáng. Có thật là anh ấy không có tiền không có chỗ nào để đi không?
Hân vội vàng mở cửa khoác áo dắt xe ra ngoài, dưới cái lạnh cắt da cắt thịt cô phóng đến quán phở lúc tối, nhìn quanh không thấy ai. Cô đi vòng quanh con phố nhìn căng mắt cũng không thấy. Phố đêm Hà Nội vắng lặng người qua lại, chỉ còn những người bán hàng chuẩn bị cho sáng sớm ngày mai đi trong giá rét.
Cả người Hân run lên bần bật, lạnh quá, tay cầm tay lái đã cứng đờ. Hoang mang đang lan dần trong lòng khi không thấy bóng dáng kia.