Hai ngày sau...
Tống An Hạo tỉnh lại sau một giấc ngủ mê man khiến Tâm Di rất vui mừng.
Vội vàng chạy đến bên giường bệnh của anh, cô nắm lấy đôi bàn tay to lớn ấy, hai hàng nước mắt khẽ lăn dài trên má..
"An Hạo! Anh tỉnh rồi."
Tống An Hạo nhíu mày, đôi mắt nhắm chặt lại.
Anh chỉ cảm thấy đầu mình vô cùng đau đớn.
Mở mắt ra nhìn quanh một lượt, cuối cùng thì ánh nhìn của anh cũng rơi vào gương mặt của cô.
"Cô...!là ai?"
Trái tim cô bỗng chốc nghẹn lại.
Dù đã được thông báo trước tình hình bệnh của anh, nhưng khi nghe anh nói ra câu đó, trong lòng cô vẫn không tài nào mà cầm lòng được.
Mím chặt môi cố gắng không bật ra tiếng khóc.
Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt đau lòng mà trả lời anh.
"Em...!Em là bạn gái của anh.
Chúng ta...!Chúng ta đã từng...!có một khoảng thời gian rất đẹp."
"Bạn gái sao? Tại sao tôi lại không nhớ?"
"An Hạo! Anh nghe em nói, anh bị tai nạn xe và...!mất đi trí nhớ.
Cho nên, anh không nhớ được em."
Anh im lặng không trả lời, chỉ lặng lẽ quan sát gương mặt của cô.
Đầu anh lại truyền đến một cơn đau tê buốt khiến anh phải nhăn mặt vì đau đớn.
Tâm Di nhìn thấy anh như thế thì liền rất lo lắng, cô vội bấm chuông gọi bác sĩ.
Một lúc sau, vị bác sĩ có tuổi đi vào phòng và khám cho anh.
Cô đứng bên cạnh mà lòng như lửa đốt.
"Sao rồi bác sĩ? Anh ấy không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng đâu đúng không?"
Vị bác sĩ nhìn cô rồi khẽ nở nụ cười.
Bàn tay nâng cặp kính lên, ông trả lời cô.
"Đây là chuyện rất bình thường.
Những người bị mất trí nhớ, thường thì sẽ hay bị đau đầu.
Cô đừng quá lo lắng."
"May quá..."
Cô thở một hơi thật nhẹ nhõm rồi cúi đầu chào vị bác sĩ ấy trước khi ông rời đi.
Trong phút chốc, cả phòng bệnh chỉ còn lại anh và cô với một bầu không khí rất ư là ngột ngạt.
Cuối cùng vẫn là cô lên tiếng trước, phá vỡ đi sự ngột ngạt đó.
"Anh đói không? Em có mua cháo cho anh nè."
Anh vẫn không trả lời mà cứ chăm chú nhìn cô như thế.
Tận sâu trong lòng anh, anh luôn có một cảm giác rất đặc biệt với cô gái trước mặt này nhưng lại không thể lí giải được đó là loại cảm giác gì.
Chỉ biết là khi nhìn thấy cô ấy, trái tim anh lại có chút bình yên.
"Để em lấy cháo cho anh."
Cô quay người tránh đi ánh mắt đó.
Mang bát cháo trắng nóng hổi đến trước mặt anh, cô ân cần đỡ anh ngồi dậy.
Nhẹ nhàng bón cho anh từng muỗng cháo, cô lại không thể tránh khỏi ánh mắt thâm sâu của anh.
Nhìn thấy cô cố ý tránh né, anh không nhịn được mà lên tiếng.
"Cô tên gì?"
"Hả???"
"Tôi hỏi cô tên gì."
"Diệp Tâm Di!"
"Diệp Tâm Di? Vậy...!tên của tôi là gì?"
"Anh là Tống An Hạo."
Vừa trả lời, cô vừa cảm thấy xót xa.
Mới mấy ngày trước, còn cùng cô cãi nhau một trận.
Quay đầu một cái, anh lại chẳng thể nhớ nổi tên của mình nữa.
Thật khiến người ta đau lòng.
"Tại sao cô lại khóc?"
Anh nhìn thấy cô khóc, lại cứ thấy đau lòng.
Đôi mắt lạnh lùng mang theo vài phần dịu dàng nhìn chằm chằm cô, anh nhỏ giọng dỗ dành.
"Mặc dù tôi không biết là cô và tôi có quan hệ gì.
Nhưng mà...!Tôi không muốn nhìn thấy cô khóc.
Cho nên...!Cô đừng khóc có được không?"
"Được! Em không khóc, không khóc."
Đưa tay lên lau đi vài giọt nước mắt trên má, cô khẽ mỉm cười nhìn anh.
"Nào! Anh ăn thêm vài miếng nữa đi."
"Không ăn nữa! Tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi."
"Được!"
Đặt bát cháo xuống chiếc bàn nhỏ đầu giường, cô nhẹ nhàng đỡ anh nằm xuống.
Kéo chăn đắp lên cho anh, cô nhỏ