Tập đoàn Bạch Thị…
Tống An Hạo đang ngồi trước màn hình laptop, trên gương mặt đẹp trai ngời ngời ấy còn đeo thêm một cặp kính.
Trông anh bây giờ vô cùng trưởng thành, vừa quyến rũ lại vừa rất nam tính.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, anh vẫn chăm chú vào màn hình mà nhàn nhạt trả lời người kia.
“Vào đi!”
Cánh cửa bị đẩy ra, người bên ngoài bước vào.
“Vừa mới xuất viện mà đã đến công ty rồi sao?”
Động tác ấn chuột của anh đột ngột dừng lại.
Ngẩng mặt lên nhìn người vừa mới xuất hiện, nơi đáy mắt anh toàn là sự lạnh lẽo.
Lương Khải Phong cũng bị ánh mắt của cậu em họ này làm cho giật mình.
Trước đây, mối quan hệ của hai người tốt lắm kia mà, tại sao vừa nằm bệnh viện một cái mà đã thù địch anh thế này rồi?
“Nè! Em có cần nhìn anh bằng cái ánh mắt kinh dị đó không hả?”
“Vậy anh muốn tôi phải nhìn anh với ánh mắt dịu dàng ấm áp sao hả?”
Vừa mở miệng đã nghe mùi thuốc súng.
Lương Khải Phong thật tình không biết bản thân mình đã làm gì mà chọc giận cậu nhóc này nữa.
Thản nhiên đi đến trước mặt anh, Lương Khải Phong giở giọng đùa cợt.
“Sao vậy? Bộ có ai chọc giận em sao?”
“Ai chọc giận tôi chẳng lẽ anh còn không biết sao?”
Nói đến đây, An Hạo thật sự giận đến không nói nên lời.
Lúc trước anh ta thất tình, anh còn hết lòng an ủi, thậm chí còn tốt bụng đến mức muốn giúp người ta cướp dâu.
Bây giờ xem ra, lại tự mình chặt đuôi của mình, cướp vợ mình mà hai tay dâng cho kẻ khác đây mà.
Thật là muốn cắn lưỡi.
Lương Khải Phong nhìn biểu cảm của anh, suy tới suy lui hình như là hiểu ra được vài chuyện.
Lần trước ở bệnh viện, hình như… Tâm Di…
“Em… Là vì chuyện của Tâm Di sao?”
“Chuyện của tôi và cô ấy thì liên quan gì đến anh?”
“Rồi rồi! Không liên quan gì đến anh cả.
Anh và cô ấy cũng chỉ là quá khứ rồi, em yên tâm.”
Không có câu trả lời.
Chỉ có ánh mắt dắc như viên đạn được phóng ra từ đôi mắt của Tống An Hạo.
Càng nhìn, Lương Khải Phong lại càng cảm thấy buồn cười.
“À! Hình như lúc trước em còn nói sẽ giúp anh đi cướp dâu ấy nhỉ?”
“Lương Khải Phong! Anh muốn chết như thế nào hả?”
“Ấy ấy! Là em tự nói anh chỉ nhắc cho em nhớ thôi mà.”
“Cút!”
“Ha … Haha buồn cười quá đi mất.”
Vừa nói, Lương Khải Phong vừa ngồi xuống ghế vừa bật cười rất khoái trí.
Nghĩ tới cái câu mà An Hạo từng nói, càng nghĩ lại càng thấy tức cười.
Đâu ra trên đời lại có người đi cướp cô dâu của mình giúp người khác kia chứ.
“Anh muốn tự đi hay muốn em lôi anh đi hả? Anh họ.”
“Bớt nóng bớt nóng.
Anh đây không đốt nhà em đâu.”
“Anh rảnh rỗi lắm có đúng không?”
Lương Khải Phong ho khan vài tiếng, bỏ đi cái vẻ cà lơ phất phơ của mình.
Thay vào đó là vẻ ngoài đứng đắn, chửng chạc của một phó tổng giám đốc nên có.
“Không đùa nữa.
Tổng giám đốc của tập đoàn Tô Thị vừa từ New Zealand trở về, em đã biết chưa?”
Tống An Hạo im lặng không trả lời.
Anh tháo chiếc kính trên mắt xuống, đưa tay lên mệt mỏi xoa xoa mi tâm.
Chuyện đau đầu nhất cuối cùng vẫn là đến rồi.
Tống gia và Tô gia vốn dĩ có hôn ước.
Nếu nói đến Tống gia, anh dĩ nhiên có thể mặt kệ.
Nhưng đằng này, Bạch thị và Tô thị lại có mối quan hệ hợp tác khắng khít.
Một trong những dự án lớn sắp tới, chính là xây dựng bến cảng giao thương quốc tế Đông Tây.
Bây giờ, người nắm quyền điều hành của tập đoàn Tô Thị đã trở về.
Người đó lại còn là