Tâm Di cắn chặt môi, cố gắng để bản thân mình bình tĩnh.
Ừ thì cùng lắm chỉ là quỳ xuống thôi mà, có gì to tát đâu chứ.
Bầu không khí bên trong bỗng dưng trở nên vô cùng nặng nề.
Tất cả những người có mặt bên trong đều chẳng có một ai dám thở mạnh.
Mặc dù cảm thấy có chút bất bình, nhưng bọn họ cũng chỉ là những con người thấp cổ bé họng, không đắc tội nổi với vị đại tiểu thư kia.
Tống An Hạo từ bên trong phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy một đám đông chen chúc thì cũng cảm thấy có chút kì lạ.
Rõ ràng là anh chỉ vừa mới đi vệ sinh có một lát, bây giờ trở ra, khung cảnh lại có thể đông vui đến mức này rồi sao?
Không đâu!
Anh biết đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Nhưng anh cũng chẳng muốn bận tâm.
Tốt nhất vẫn là nên đi thanh toán những thứ vừa mua rồi mau chóng trở về nhà, nấu một bữa cơm thịnh soạn để chúc mừng cho bà xã của anh thôi.
Lúc đi ngang qua đám đông,.
anh bỗng dưng lại nghe có người vừa gọi một cái tên vô cùng quen thuộc.
“Diệp Tâm Di! Cô muốn xin lỗi thì mau lên.
Tôi đang có thai, không đứng lâu được đâu.”
Ba chữ “Diệp Tâm Di” kia không thể không khiến anh chú ý.
Đặt giỏ đồ xuống bàn thanh toán, anh chen chúc trong đám đông mà vào được bên trong.
Xuất hiện trong tầm mắt anh là cô đang đứng đó, đối diện với một người phụ nữ với cái bụng lớn.
Nhìn qua một lượt, An Hạo ngay lập tức nhận ra, người phụ nữ kia chính là thiên kim tiểu thư của nhà họ Đới.
Còn có bên cạnh cô ta, người đàn ông đó hình như là…
“Thẩm Thiên Nam…”
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, anh đã nghe Đới Hân Hân nói tiếp.
“Cô bị điếc sao hả?”
Diệp Tâm Di nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi thở dài.
Khẽ mở mắt ra, cô chuẩn bị quỳ xuống thì ngay lúc đó, một bàn tay kịp kéo cô đứng lên.
Tất cả mọi ánh mắt đều theo bàn tay ấy mà nhìn thấy chủ nhân của nó.
Nhìn thấy anh xuất hiện, chẳng hiểu sao trái tim cô lại đập nhanh liên hồi.
Nhìn vào mắt anh thật lâu, ánh mắt tĩnh lặng của cô giây phút này lại bất chợt mà dậy sóng.
“An Hạo!”
Ánh mắt anh nghiêm túc quan sát biểu cảm trên gương mặt của cô.
Trong đôi mắt dịu dàng đó, rõ ràng là còn có chút tức giận.
Kéo cô đứng về phía của mình, anh nhỏ giọng hỏi.
“Đã xảy ra chuyện gì? Em định làm gì ở đây?”
“Em…”
Cô còn chưa kịp nói gì thì Đới Hân Hân bên kia đã lên tiếng.
“Ây dô! Lại thêm một kẻ muốn lo chuyện bao đồng sao? Diệp Tâm Di, cô đúng là lợi hại thật đó, chưa bao lâu mà đã dụ dỗ được một cậu em trai rồi.”
“Có lợi hại thì cũng không lợi hại bằng cô.
Sài lại đồ cũ của người khác mà vẫn có thể ở đây lên mặt.”
“Mày…”
Bị An Hạo nói như thế, Đới Hân Hân lập tức nổi giận.
Ánh mắt sắc sảo nhìn chằm chằm vào gương mặt điển trai của anh, cô ta tức giận nói.
“Nhóc con! Chị đây tốt bụng muốn khuyên em một câu.
Tốt nhất là đừng nhúng tay vào chuyện này, nếu không thì đừng trách chị tàn nhẫn.”
“Nếu như tôi cứ thích nhúng tay vào thì sao? Tôi cũng muốn xem thử, cô có thể làm gì được tôi.”
Tâm Di nhìn cảnh tượng trước mắt, lo sợ Đới Hân Hân sẽ gây khó dễ cho anh.
Bàn tay nhỏ nhắn khẽ níu lấy tay anh, cô nhỏ giọng nói.
“Bỏ đi! Cũng chỉ là một lời xin lỗi, không có gì to tát đâu.”
“Vậy em có lỗi sao? Hửm?”
“Em…”
“Nói anh nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chần chừ một lúc, Tâm Di mang hết toàn bộ câu chuyện ra kể icho anh nghe.
Sau khi nghe xong, anh liền nhìn sang phía của Đới Hân Hân rồi nhẹ giọng hỏi cô.
“Nói vậy có