“Chú nhỏ! Con muốn ăn thức ăn của chú nấu.”
“Được! Con muốn gì cũng được.”
“Con biết chú thương con nhất mà.”
Bên trong chiếc xe sang trọng, Tâm Di nhỏ giọng làm nũng với ông chú nhỏ của mình.
Cô cũng không nhớ nổi, đã bao lâu rồi cô không có cảm giác của tình thân.
Hình như là đã rất lâu rồi, kể từ lúc mẹ cô mất.
Ngoại trừ An Hạo thì cô chẳng còn có một ai ở cạnh mình.
Đôi lúc, coi thèm lắm cái cảm giác được ăn bữa cơm gia đình.
Thèm cảm giác được nói chuyện, cười đùa với những người mà mình gọi là người thân.
Những điều mà người khác dễ dàng có được, cô lại chỉ có thể đứng từ xa mà ước ao.
Nghĩ đến đó, cô lại thấy chạnh lòng.
Cúi mặt xuống cắn chặt môi, cô giấu nhẹm đi đôi mắt đỏ hoe đang trực chờ mà rơi nước mắt.
Tô Dĩ Thiên nhìn thấy biểu cảm của cô cháu gái, trong lòng ông cũng cảm thấy vô cùng xót xa.
Rõ ràng là cô có ba có mẹ.
Đáng lẽ ra cô cũng có một gia đình hạnh phúc như bao người khác.
Vậy mà chỉ vì sự tham lam ích kỷ của một số người mà khiến cho cô trở thành một đứa trẻ bất hạnh.
Đưa tay lên xoa đầu cô cháu gái nhỏ, Tô Dĩ Thiên cố nén lại dòng nước mắt vào trong.
Dù có thấy đau lòng đến mấy thì ông cũng không thể khóc, bởi vì khóc thì sẽ rất yếu đuối.
Nếu như ông yếu đuối, vậy thì làm sao có thể bảo vệ cho cháu gái của mình chu toàn đây.
“Không khóc! Lớn rồi, cứ khóc mãi.”
Tâm Di mím chặt môi, ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn chú nhỏ của mình.
“Chú nhỏ! Gặp lại chú, con vui lắm.”
“Chú cũng rất vui.”
“Chú à! Hứa với con một chuyện có được không?”
“Là chuyện gì?”
“Hứa với con… chú sẽ… không bao giờ bỏ rơi con nữa, có được không?”
Nói đến câu cuối cùng, cô đã không thể kiềm lòng được nữa rồi.
Hai giọt nước mắt lấp lánh nhẹ nhàng lăn dài xuống gò má, cô bỗng dưng khóc nấc lên.
“Chú nhỏ! Con … Con không muốn… phải sống một mình nữa đâu… Hức …”
Tô Dĩ Thiên vội đánh lái, bật đèn xin đường để tấp vào lề.
Khi chiếc xe đã dừng lại bên lề đường, ông liền quay sang ôm lấy cô mà dỗ dành.
“Được được! Chú sẽ không đi nữa.
Sẽ không để con một mình nữa.”
“Chú… Chú có biết không… Thời gian qua, con sống một mình… thật sự là tủi thân lắm.”
“Chú xin lỗi!”
“Chú đừng xin lỗi! Chỉ cần… Hức… Chỉ cần chú không… hức hức… không bỏ lại con nữa là được rồi.
Chú nhỏ! Hức… mẹ con bỏ con đi rồi… con… hức… con chỉ còn chú là người thân duy nhất thôi.”
Tô Dĩ Thiên bỗng chốc lặng người.
Có thứ gì đó nghẹn lại trong cổ họng khiến ông không nói được câu nào.
Từng nghe ở đâu đó có người từng nói rằng:" Đứa trẻ hạnh phúc dùng tuổi thơ để ôm ấp cả cuộc đời.
Đứa trẻ bất hạnh dùng cả cuộc đời để chữa lành tuổi thơ."
Tuổi thơ của Tâm Di vốn đã không có được hạnh phúc.
Vậy phải mất bao lâu để cô có thể chữa lành tuổi thơ bất hạnh đó đây?
Càng nghĩ lại càng thêm đau lòng.
Tô Dĩ Thiên tự trách mình vô dụng.
Giá như năm đó, ông có quyền có thế thì biết đâu chừng ông đã có thể giúp cô thay đổi cả cuộc đời.
Vẫn là trách bản thân ông quá vô dụng mà thôi.
Khẽ thở một hơi thật dài, ông nhỏ giọng vỗ về cô.
“Ngoan! Tâm Di ngoan! Sau này đã có chú làm chỗ dựa.
Tuyệt đối sẽ không để ai ức hiếp con nữa.”
“Chú…”
“Ngoan! Nghe lời chú, lau nước mắt không được khóc nữa.
Chúng ta về nhà, chú nhỏ xuống bếp nấu cho con một bữa thật ngon có được không?”
“Dạ!”
Tâm Di ngoan ngoãn nghe lời giống hệt như một đứa trẻ.
Đã hơn mười năm kể từ ngày mẹ cô mất, hôm nay là lần đầu tiên cô tìm lại được cảm giác ấm áp của thứ gọi là tình thân.
Nhìn ông chú nhỏ bên cạnh đang tập trung lái xe, cô tự hỏi thầm trong lòng mình rằng:" Chú có phải là ông tiên ở trên trời hay không? Vì thấy con đáng thương nên chú mới đến đây để an ủi con có đúng không?"
Phải!
Đối với cô mà nói, dù là trước đây hay là hiện tại, ông chú nhỏ trước mặt này luôn giống như một ông tiên.
Trước đây khi ông xuất hiện, ông ấy mang đến cho cô thứ