Tô Dĩ Thiên đang chủ trì cuộc họp với các chủ quản của công ty thì trong lòng bỗng dưng cảm thấy vô cùng bất an.
Cũng chẳng biết tại sao, mí mắt của ông lại cứ giật mãi không thôi.
Cảm giác giống như lửa đốt, trong lòng cũng cứ bức rức không yên.
“Hôm nay đến đây thôi.
Mọi người mau trở về làm việc đi.”
Tô Dĩ Thiên kết thúc cuộc họp sớm hơn dự định.
Nhìn các chủ quản lần lượt ra khỏi phòng, ông buồn bực dựa lưng vào ghế, bàn tay đưa lên day day mi tâm.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tại sao ông laik cứ cảm thấy bất an.
Đắn đo suy nghĩ một chút, ông lấy điện thoại ra gọi cho cô cháu gái của mình.
Bây giờ, với ông mà nói, sự an toàn của cô mới là thứ quan trọng nhất.
Cuộc gọi được kết nối nhưng lại truyền đến tiếng của cô tổng đài viên.
Gọi đi gọi lại mấy lần, lần nào cũng như thế, Tô Dĩ Thiên bắt đầu có linh cảm chẳng lành.
Đứng dậy đi khỏi phòng rồi lao ra khỏi công ty.
Ông lái xe một mạch đi đến cửa hàng thời trang của Tô Uyển Ninh.
Tô Uyển Ninh vừa mới tiếp một vị khách đặc biệt, bà đang định đi lên tầng thì nhìn thấy xe của ông.
Đi vội ra cửa, nhìn thấy biểu cảm gấp gáp của Tô Dĩ Thiên, bà lo lắng hỏi.
“Anh ba! Có chuyện gì sao?”
“Tâm Di đâu?”
“Hôm nay con bé không có đi làm.
Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Anh không gọi được cho nó.
Anh lo nó đã xảy ra chuyện rồi.”
“Sao lại như vậy?”
“Anh không biết.
Anh phải đi tìm nó đã.”
“Em đi với anh!”
“Ừm!”
Tô Uyển Ninh ngồi vào trong xe cùng Tô Dĩ Thiên rời khỏi cửa hàng.
Trên đường đi, bà luôn chú ý đến biểu cảm của anh trai mình.
Dáng vẻ lo lắng này hình như không được bình thường cho lắm.
“Anh ba! Em có chuyện này muốn hỏi anh.”
“Là chuyện gì?”
“Anh… Anh và Tâm Di là mối quan hệ gì vậy?”
Nghe Tô Uyển Ninh hỏi, Tô Dĩ Thiên bỗng nhiên im lặng.
Bí mật này, ông vốn định đến thời điểm thích hợp thì mới nói ra.
Nhưng bây giờ… e là không thể giấu được nữa rồi.
Không thấy Tô Dĩ Thiên trả lời, bà liền hỏi lại.
“Anh ba! Anh có nghe em hỏi gì không?”
“Em thật sự muốn biết sao?”
“Ừm! Có phải con bé có liên quan đến Tô gia chúng ta không?”
“Uyển Ninh! Chuyện này rất hệ trọng, liên quan đến rất nhiều người.
Em phải hứa với anh, tuyệt đối không được để cho người khác biết.”
“Được! Em hứa.
Anh mau nói cho em biết đi, có phải Tâm Di là con gái của anh và chị hai không?”
Câu nói của Tô Uyển Ninh khiến Tô Dĩ Thần giống như hoá đá.
Ông thật sự không hiểu nổi, tại sao IQ của cô em gái mình lại có thể thấp đến như vậy.
Thật là tức chết ông rồi.
“Em nghe ở đâu ra vậy?”
“Em… Em chỉ đoán vậy thôi.
Con bé nói mẹ của nó là Diệp Tâm Ly.
Còn anh… Thái độ của anh đối với con bé … không giống như đối với người bình thường.
Cho nên…”
“Tô Uyển Ninh! Em nhận của anh một lạy đi.”
“Anh… Sao lại nói vậy?”
“Không thì thế nào? Em nhìn em xem, đã bao nhiêu tuổi rồi tại sao lại cứ ngu ngốc như vậy?”
“Vậy anh nói đi, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Tâm Di và anh cùng với chị hai đến cuối cùng là có quan hệ gì?”
“Em nghe cho kĩ đây.
Tâm Di đúng thật là con gái của Diệp Tâm Ly.”
“Hả? Là con riêng sao?”
“Tô Uyển Ninh! Chẳng lẽ em không nhìn thấy ánh mắt của con bé rất giống một người sao?”
Tô Uyển Ninh bắt đầu nhớ lại.
Lần đầu gặp Tâm Di, nhìn vào đôi mắt đó, quả thật là rất giống một người.
Hình như là…
“Anh