“Hải Minh! Hải Minh mau tỉnh lại đi.”
Giang Mỹ Mỹ nhìn thấy đám người kia bước ra khỏi căn phòng, cô liền nhỏ giọng lay lay gọi Lý hải minh dậy.
Lý Hải Minh bị chụp thuốc mê đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh.
Phải khó khăn lắm cô mới có thể khiến cậu mở mắt ra.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
Lý Hải Minh mơ màng mở mắt.
Xuất hiện trong tầm mắt của cậu là gương mặt quen thuộc của Giang Mỹ Mỹ.
Đưa tay lên day day mi tâm, một cảm giác đau đầu truyền đến khiến cậu phải nhíu mày.
Mỹ Mỹ đỡ cậu ngồi dậy, cô lo lắng hỏi.
“Em không sao đó chứ?”
“Em không sao.
Chỉ hơi đau đầu một chút.
Sao chị lại ở đây? Ở đây là đâu?”
“Suỵt! Em nhỏ tiếng thôi, bọn chúng còn đang ở bên ngoài đó.”
“Bọn chúng? Chị đang nói gì vậy?”
“Chúng ta bị bắt cóc rồi.”
Lý Hải Minh im lặng nhíu mày nhìn cô.
Lúc nãy cậu vừa đang đi trên đường thì đột ngột bị bất tỉnh.
Sau khi tỉnh dậy thì thấy bản thân đang ở đây cùng cô.
Cậu không nghĩ là bản thân mình lại bị bắt cóc.
Suy nghĩ một chút, cậu dường như có thể đoán được người đã bắt cóc mình là ai.
Đêm nay Diệp gia sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn để nhận lại Diệp Tâm Di.
Cậu hai của anh cũng muốn nhân cơ hội này để lật mặt đám người kia.
Nên chắc chắn, người bắt cóc họ đến đây chính là vì muốn phá hủy bữa tiệc tối nay.
Nói một cách khác, bọn chúng muốn dùng sự an toàn của hai người để uy hiếp hai nhà Diệp Tô.
Mục đích chính là không để bọn họ có cơ hội lật mặt nạ của bọn chúng.
“Hải Minh! Em đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì! Mỹ Mỹ chị không sao đó chứ?”
“Chị không sao! Lúc nãy bọn chúng đã gọi điện cho Tâm Di.
Hắn nói muốn cậu ấy hủy bỏ bữa tiệc tối nay, còn phải mang 10 triệu đô đến để chuộc người.”
“Chị yên tâm, em sẽ không để bọn chúng đạt được mục đích đâu.”
“Em định làm gì hả?”
“Chúng ta tìm cách bỏ trốn đi.”
Nghe xong lời cậu nói, Mỹ Mỹ mở to mắt nhìn cậu thanh niên trước mặt.
Bỏ trốn… Nhưng làm sao mới có thể bỏ trốn được?
Bọn chúng ở bên ngoài kia đều là những kẻ cao to lực lưỡng, mặt mày lại vô cùng dữ tợn.
Nếu hai người bỏ trốn mà không may để bọn chúng tóm được thì chẳng phải là tiêu đời rồi hay sao.
“Không được đâu, như vậy quá nguy hiểm.”
“Nếu không thì sao chứ? Chẳng lẽ khoanh tay ngồi đây để nhìn bọn chúng phá hủy kế hoạch của mọi người hay sao?”
“Nhưng mà…”
“Không sao đâu, chị đừng lo lắng.
Em nhất định sẽ có cách đưa chị rời khỏi đây.”
Cậu nhìn cô với ánh mắt kiên định và chắc chắn.
Chẳng hiểu tại sao khi nhìn vào đôi mắt của cậu, cô lại có cảm giác yên tâm đ ến lạ thường.
Lý Hải Minh đứng dậy cậu chậm rãi tiến về phía cánh cửa.
Khẽ mở cửa ra, qua khe hở nhỏ, cậu nhìn thấy một đám người đang ngồi đó hình như là bọn chúng đang phê thuốc.
Nhẹ nhàng khép cánh cửa lại, cậu cẩn thận di chuyển đi đến bên cạnh cửa sổ.
Cửa sổ đã bị bọn chúng dùng thứ gì đó chặn lại từ bên ngoài, muốn thoát ra từ đây là chuyện không thể nào.
Nếu như muốn bỏ trốn thì chỉ còn một cách là phải để bọn chúng đưa hai người ra khỏi đây.
Nhưng làm sao mới có thể khiến bọn chúng để hai người ra ngoài…
“Thế nào rồi?”
Giang Mỹ Mỹ nhỏ giọng hỏi.
Lý Hải Minh đưa tay ra hiệu cho cô im lặng.
Ghé vào tai cô, cậu nh ỏ giọng nói kế hoạch của mình.
Giang Mỹ Mỹ nghe xong thì liền lập tức phản đối.
“Không được đâu, như vậy em sẽ gặp nguy hiểm.”
“Chị yên tâm, bọn chúng sẽ không dám làm gì em đâu.”
“Không! Chị không đồng ý.
Muốn đi thì chúng ta cùng đi.
Chị không thể bỏ đi một mình mà không màng đến sự an toàn của em được.”
“Giang Mỹ Mỹ! Chị đang lo lắng cho em sao?”
Cô nhìn cậu nhưng không trả lời.
Đúng là cô đang lo lắng cho cậu thanh niên trước mặt này.
Mặc dù bản thân rất muốn rời khỏi đây, nhưng cô không thể mang