Đúng như Ninh Tịnh dự đoán, hai tháng sau, cái nóng như nổi lửa càn quét khắp đại mạc. Khởi La đã rất lâu chưa có một giọt mưa, hạn hán triền miên, đất đai khô nứt, ao hồ thu hẹp, lòng sông trơ đáy, thậm chí một số còn hoàn toàn biến mất, cơ hồ có thể thấy được muối trắng nơi đáy sông. Cả một vùng cỏ cây xanh tốt, nay tiêu điều đến mức xót xa.
Theo lý thuyết, người dân Khởi La hẳn phải có rất nhiều kinh nghiệm trong việc phòng chống hạn hán, đáng tiếc, trong mười năm qua, loại tình huống như hai tháng trời không một giọt mưa như thế này lại chưa từng phát sinh. Thành chủ mỗi toà thành ở Khởi La đều dựa theo kinh nghiệm các năm trước để đối kháng với đại nạn, nhưng xem ra những biện pháp này đã không còn đủ để ứng phó với tình hình trước mắt.
Một mình việc thiếu nước đã là một vấn đề lớn, chưa kể, nó còn dẫn đến một vấn đề khác — — đó là lương thực.
Trung Nguyên được trời cao ưu ái, ban cho rất nhiều đồng bằng rộng lớn màu mỡ, đại mạc nơi Khởi La toạ lạc lại hoàn toàn ngược lại với Trung Nguyên — — đất đai nứt nẻ cằn cỗi, cây trồng có thể thu hoạch vốn đã không nhiều, một khi thiếu nước, đừng nói là thu hoạch, sinh trưởng cũng đã khó khăn.
Mắt thấy bá tánh sắp phải gặm cỏ mà sống qua ngày, thành chủ bắt buộc phải mở kho thóc để xoa dịu lòng dân. Miệng ăn núi lở, lương thực đút cho nhiều người như vậy, chẳng mấy chốc cũng thấy đáy. Có một số người thích ăn không ngồi rồi, không muốn lên núi kiếm ăn, tự nhiên rời khỏi quê nhà, lặn lội đường xá xa xôi bò đến thành Ma Khiên giàu có trực chờ cái ăn.
Mắt trời chói chang chiếu trên đỉnh đầu, trên con đường chính bụi bay ngàn dặm, ngẫu nhiên nhìn bên lề đường, đều có thể bắt gặp thi thể người dân thiếu nước mà chết, biểu cảm giãy giụa cầu sinh trước khi chết thật sự rất doạ người.
So sánh ra thì Ma Khiên có lẽ là toà thành bị ảnh hưởng nhỏ nhất bởi nạn hạn hán, ngày ngày vẫn nhộn nhịp, ca hát, thính vũ như thường.
Vũ Văn Thước hiện đang ở trong cung để bàn bạc đối sách, cơ hồ bốn năm ngày mới trở về nhà một lần. Tạ Cửu cũng thường không tìm thấy người. Ninh Tịnh sống dưới sự che chở của bắp đùi vàng Vũ Văn Thước, mỗi ngày vẫn như cũ, ăn ăn uống uống, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi nạn hạn hán. Mặc dù vậy, nàng vẫn có thể cảm nhận mức độ nghiệm trọng của đại nạn lần này thông qua sự bận rộn của Tả Cửu và Vũ Văn Thước.
Trước kia có xem qua một số tiểu thuyết trên mạng, các nhân vật chính dưới ngòi bút của tác giả luôn là lợi dụng kiến thức khoa học hiện đại để giải quyết đại nạn, cứu vớt cổ nhân, phổ độ chúng sinh. Nhưng trên thực tế, sức mạnh huỷ hoại của thảm hoạ thiên nhiên đâu phải là thứ con người muốn khống chế là khống chế. Trước mặt mẹ thiên nhiên, nhân loại dường như yếu đuối nhỏ bé đến cùng cực. Muốn xây dựng công trình gì đó, trước tiên phải qua được những hạn chế của thời đại, nơi nào có thể dễ dàng giải quyết trong một thời gian ngắn với dăm ba cái công thức vật lý đây?
Trong bầu không khí khẩn trương bao trùm, Tuyết Di được đại phu chuẩn đoán mang thai — — đây có lẽ là tin tốt duy nhất đối với Vũ Văn Thước trong hơn một tháng qua.
Cuối tháng tám, mỗi hoàng tử đều phụng lệnh đi vi hành đến một vùng để xử lý nạn hạn hán. Vũ Văn Thước bị điều ra biên giới của Khởi La, phụ trách cai quản 3 toà thành. Thuộc hạ tâm phúc cũng bị hắn tách ra, một ít bộ phận ở lại Ma Khiên dò la tin tức và bảo hộ Vương phủ. Nửa còn lại được hắn dẫn theo ra biên giới. Người tài hoa lại giỏi bắn cung như Tạ Cửu, đương nhiên bị Vũ Văn Thước điều theo bên người.
Ninh Tịnh có ảo giác bản thân như biết trước lịch sử. Mỗi bước phát triển, đều diễn ra y như những gì nàng dự đoán. Tiếp theo chỉ cần Tạ Cửu trước khi đến biên giới đổi xong công văn, liền có thể trực tiếp từ nơi đó rời đi, trở về Sở quốc.
Buổi tối trước khi đoàn người Vũ Văn Thước rời đi, Tạ Cửu ở trong phòng thu thập hành lí, Ninh Tịnh cố ý đi tìm hắn hàn huyên tâm sự một lúc. Bỏ qua cảm xúc lưu luyến, mặc dù biết Tạ Cửu sắp sửa trốn chạy, Ninh Tịnh vẫn phải tỏ ra không có gì kỳ lạ. Tạ Cửu cũng nhìn Ninh Tịnh thật lâu, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Ninh Tịnh có chút buồn bực. Hừ, tên tiểu tử này, năng lực bảo mật cũng tốt quá ha. Đến tận bây giờ, cho dù là đối với cái " vú em" chăm nuôi hắn từ bé như nàng, cũng không hé răng nửa lời về kế hoạch trốn chạy của mình, thân thế cũng không, xem ra định ra đi không từ mà biệt.
Bất quá, cái này cũng phù hợp với tâm tư cẩn thận của Tạ Cửu, tính cách không có sơ hở. Nếu hắn đem át chủ bài tiết lộ một cách bừa bãi như vậy, chẳng phải từ tâm cơ boy biến thành ngốc bạch ngọt sao?
Bất kể là tín nhiệm hay không,hắn cũng đều phải dốc lòng bảo vệ bí mật một cách toàn diện, cân nhắc lợi hại, không hơn.
Đêm đã khuya, điều nên nói, Ninh Tịnh cũng đã nói. Thế gian này không có bữa tiệc nào chẳng tàn, Ninh Tịnh cũng đã thông thoáng đầu óc, đứng dậy chuẩn bị về phòng. Tạ Cửu đứng dậy tiễn Ninh Tịnh ra cửa, sau đó bất ngờ cất tiếng: " Tỷ tỷ"
Ninh Tịnh kinh ngạc quay đầu đáp:" Có chuyện gì sao?"
" Không có gì....." Tả Cửu mấp máy:" Ta chỉ muốn nói, đợi ta trở lại, nhất định sẽ mang cho tỷ một kinh hỉ."
Ninh Tịnh: "???"
Sao Tạ Cửu lại nói mấy lời kỳ quái như vậy? Chẳng lẽ định ám chỉ cho nàng — — hắn đang chuẩn bị xách tay nải bỏ chạy sao? Hừ, nếu nàng không có " phần mềm hack" như hệ thống đây, trốn chạy gì đó, có chỗ nào kinh hỉ à, rõ ràng là kinh hách thì có?!
— — Dù trong lòng chửi thầm thế nào, mặt ngoài mặt Ninh Tịnh vẫn phải giả bộ vui vẻ nói:" Được, ta rất chờ mong."
Tạ Cửu cười nhạt, nói với nàng đầy ẩn ý:" Tỷ nhất định sẽ thích."
Sáng sớm hôm sau, đoàn người theo sự chỉ huy của Vũ Văn Thước rời khỏi Ma Khiên. Từ nơi này đến biên giới, dù thúc ngựa chạy thục mạng thì đại khái cũng mất khoảng bảy, tám ngày đường.
Sau khi Vũ Văn Thước rời đi, Vương phủ cũng trở nên an tĩnh hơn nhiều, Tuyết Di là lần đầu tiên mang thai cho nên đối với chuyện này đặc biệt căng thẳng, hầu như ngày nào cũng ở trong viện dưỡng thai. Cũng may, toà phủ đệ này rộng như một toà trang viên nhỏ, Ninh Tịnh an phận ở một góc, cùng Tuyết Di nước sông không phạm nước giếng, một bên an nhàn hưởng thụ nhân sinh, một bên tiêu dao chờ nhiệm vụ kết thúc.
Dựa theo nhắc nhở của hệ thống, Tạ Cửu sẽ tráo đổi thành công công văn thông quan trong vòng năm ngày sau khi đến biên giới, đến lúc đó, tiến độ hoàn thành cốt chuyện nhất định sẽ nhảy một bước tiến lớn, Ninh Tịnh chỉ cần an tĩnh ngồi chờ thu hoạch, nhưng thật không ngờ, chờ một cái liền chờ đến tận mười bốn ngày sau. Hệ thống bên kia lại hoàn toàn không có động tĩnh.
Đổi công văn rời khởi Khởi La, chính là bước ngoặt mấu chốt trong cuộc đời Tả Cửu, tuyệt đối không cho phép bất luận sai lầm nào xảy ra. Nhưng mà, rõ ràng đã quá thời hạn Tạ Cửu nên đi, vì sao tiến trình một chút cũng không có xê dịch?
Không phải đã sai ở chỗ nào rồi chứ?
Ninh Tịnh trong lòng bất an, vận mệnh an bài, quỹ đạo đã đến lúc ván nên đóng thuyền, tại sao lại có cảm giác tất cả như muốn thoát khỏi khống chế của nàng. Nàng lại không thể một mình chạy ra khỏi Ma Khiên để đến biên giới xác nhận, Ninh Tịnh chỉ có thể bị động ngồi trong phủ đợi chờ thông báo.
Sáng sớm hôm sau, việc đầu tiên sau khi Ninh Tịnh mở mắt là hỏi hệ thống như thường lệ:" Rốt cuộc, hôm nay tiến độ hoàn thành cốt chuyện đã tăng chưa?"
Hệ thống trả lời: " Vẫn chưa."
Ninh Tịnh dựa lưng vào thành giường, chán nản lên tiếng:" Hôm nay đã là ngày thứ 15, theo lý thuyết không phải Tạ Cửu nên sớm chạy đến nơi ngay cả Thiên Vương lão tử cũng không bắt được rồi sao? Vậy tại sao tiến độ hoàn thành cốt chuyện lại không có tăng — — chuyện này quá không khoa học. Hay do hệ thống nhà mi cố tình thông báo chậm?"
Hệ thống:" Hệ thống vẫn vận hàng rất tốt đẹp, thông báo cũng không có chậm chạp. Tiến độ hoàn thành cốt chuyện chính xác là không tăng, vậy thì chỉ có duy nhất một khả năng, đó chính là Tạ Cửu căn bản chưa rời khỏi Khởi La."
Ninh Tịnh bật thẳng người ngồi dậy, nghi hoặc hỏi:" Hắn vì sao còn chưa đi?"
Chẳng lẽ Tạ Cửu không tính toán rời đi vào lúc này?
Hệ thống lạnh nhạt đáp:" Ta làm sao mà biết được."
Ninh Tịnh: "....." Cái hệ thống rác rưởi này, nuôi ngươi rốt cuộc có tác dụng gì hả?!
Hệ thống hạ thấp giọng tiếp tục nói:" Ngươi cứ chờ chút đi, Tạ Cửu chắc vì chuyện gì đó nên mới chưa rời đi. Rốt cuộc, thế giới này bởi vì có cô xâm nhập mà bị ảnh hưởng chút ít, cốt chuyện khác so với nguyên tác, thời gian chậm trễ một chút cũng là điều bình thường, chỉ cần quỹ đạo không thay đổi là được. Nạn hạn hán còn tận một tháng nữa mới kết thúc, miễn là Tạ Cửu rời đi trong khoảng thời gian này,
thì cốt chuyện sẽ không tính là vặn vẹo."
Giải thích của hệ thống coi như lọt tai, " Sai lệch về thời gian dẫn đến thay đổi về cốt chuyện" Ninh Tịnh cũng đã tự mình trải nhiệm qua — — dựa theo vận mệnh của thân thể này, nàng vốn dĩ nên gả cho người được Vũ Văn Thước an bài năm hai mươi tuổi. Sau khi Ninh Tịnh tiếp nhận khối thân thể này, nàng đã chuẩn bị đủ lý do để từ chối cuộc hôn nhân này. Kết quả là nàng lo lắng thừa, Vũ Văn Thước căn bản chưa từng có ý định an bài cuộc hôn nhân này cho Ninh Tịnh. Như vậy xem ra, sự xuất hiện của nàng thực sự ảnh hưởng đến vận mệnh của nguyên chủ ban đầu.
Như vậy, đến cả người ngoài cuộc như nàng cũng bị ảnh hưởng, thì không có gì kì lạ khi có sự sai lệch về thời gian khi Tạ Cửu rời đi.
Tâm tình Ninh Tịnh bắt đầu ổn định lại:" Vậy chờ chút đi, có thể do ban đầu mọi chuyện quá mức thuận lợi, bây giờ lại sai lệch cho nên ta mới bất an như vậy."
Hệ thống:" Đúng vậy, đừng hoảng hốt."
Mấy ngày sau, tiến độ hoàn thành cốt truyện vẫn không chút động tĩnh, Ninh Tịnh hết chờ rồi lại chờ, đến khi chờ được tin tức thì lại là một cái hố cha đầy cẩu huyết, Ninh Tịnh sợ tới mức rớt cả " dưa" trên mặt đất.
Vấn đề này có liên quan đến Vũ Văn Hạo.
Mẫu phi Mạc Pháp của Vũ Văn Hạo có tiền sử bệnh tim, cứ mùa hạ đến là lại nặng thêm một chút, giờ cũng sắp ngấp nghé đến bờ vực của cái chết. Ở Khởi La, nếu mẫu phi qua đời, hoàng tử nhất định phải giữ đạo hiếu 3 năm không cưới vợ. Vũ Văn Hạo năm nay đã mười tám, một mặt Mạc Pháp không muốn ba năm của Vũ Văn Hạo trôi qua lãng phí như vậy, một mặt cũng muốn tận mắt nhìn thấy ngày Vũ Văn Hạo thành thân, cho nên mới đi cầu xin Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn cho Vũ Văn Hạo.
Sức khoẻ Hoàng đế Khởi La mấy năm nay vốn không tốt, sau khi nghe xong thỉnh cầu của Mạc Pháp, lão hoàng đế liền nghĩ thầm cọc hôn sự này không chỉ làm thoả mãn nguyện vọng của Mạc Pháp, mà còn có thể xung hỉ vì quốc gia, cho nên không cần suy nghĩ liền đồng ý ngay. Thời điểm ban hôn, còn đặc biệt tham khảo ý kiến của quốc sư — — thê tử tương lai của Vũ Văn Hạo, bắt buộc phải là một quý nữ sinh vào giờ Dương tháng Dương năm Dương.
Dựa theo tiêu chuẩn này tìm kiếm khắp Ma Khiên, cuối cùng cũng tìm ra 5 quý nữ chưa lập gia thất. Một trong số đó, thật không may lại có quần chúng chỉ thích ăn dưa như Ninh Tịnh. Lão hoàng đế quyết định đem cơ hội lựa chọn cuối cùng ban cho Vũ Văn Thước, để hắn có thể tự do lựa chọn chính thất tương lai của mình.
Tên nhóc Vũ Văn Hạo này, cũng không biết là ăn nhầm cái gì, lại cố tình lựa chọn Ninh Tịnh. Lão hoàng đế sau khi nghe xong kết quả liền lập tức hạ bút tứ hôn, lệnh cho nàng cùng Vũ Văn Hạo nội trong một tháng phải hoàn tất thành hôn, còn chiêu cáo tin tức khắp thiên hạ.
Trước nay vẫn không có ai ngó ngàng tới nàng, cho nên khi nhận được thánh chỉ, cả người Ninh Tịnh đều ngu ngu.
Tuyết Di lại vô cùng cao hứng, còn thưởng cho thái giám truyền tin rất nhiều bạc, nhìn thấy cái gai trong mắt như Ninh Tịnh sắp bị đá đi cũng thuận mắt hơn nhiều, còn cười tủm tỉm trêu:" Ây da, ta nói mà, không hiểu sao Tiểu Ngũ mấy năm nay cứ nhìn thấy mặt A Tịnh là cãi nhau, hoá ra là tán tỉnh đánh yêu a."
Ninh Tịnh: "....."
Tuyết Di: " Nhìn xem, A Tịnh còn vui mừng đến không thốt lên lời nha."
Ninh Tịnh: "....."
Cuộn thánh chỉ rồi trở lại phòng, Ninh Tịnh phát điên gào lên:" Hệ thống, ra đây."
Hệ thống:" Tới đây."
Ninh Tịnh chất vấn:" Tứ hôn là chuyện quái quỷ gì vậy? Không phải đến tận lúc chết tên Vũ Văn Hạo vẫn là lão xử nam sao, tại sao tứ hôn lại rơi trên đầu ta rồi?"
Đối với chuyện tứ hôn này, hệ thống cũng sợ hết hồn, tiêu hoá một lúc lâu mới bình luận:" Ta ngạc nhiên hơn là.... Vũ Văn Hạo thế nhưng lại chọn ngươi a?"
Ninh Tịnh: "....." Sao nàng cứ cảm thấy lời hệ thống nói có ẩn ý vậy? Ninh Tịnh làm vẻ mặt u ám nói:" Chẳng nhẽ sau một tháng nữa thực sự phải gả cho hắn sao?"
Hệ thống biến mất không một tiếng động, qua mấy chục phút mới xuất hiện nói:" Ta tra được — — Vũ Văn Hạo vốn dĩ chọn ngươi, khả năng bên trong có ẩn tình: Đầu tiên, lý do rất có thể là: Ngươi là nghĩa muội của Vũ Văn Thước, là người cùng hội cùng thuyền với Vũ Văn Hạo. Còn 4 cái quý nữ kia, hoặc là con gái của quan viên trung lập, hoặc là con gái của phe địch, cho nên chọn ngươi là thoả đáng nhất. Nếu như hắn đứng từ khía cạnh này suy xét, ngươi có thể thử cùng hắn bàn bạc, ta nghĩ, Vũ Văn Hạo cũng không đến mức đối với ngươi bá vương ngạch thượng cung đâu * "
(*) Bá vương ngạnh thượng cung: Bá Vương ngạnh thượng cung: "bá vương" chỉ những người siêu mạnh mẽ, "ngạnh thượng cung" hiểu là "xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ", mà "cường cung" thì hiển nhiên sẽ bắn ra "cường tiễn". Từ "cường tiễn" [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với "cưỡng gian", mà "cưỡng gian" thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ "bá vương ngạnh thượng cung" thay thế cho hai từ "cưỡng gian".Ninh Tịnh: " Ngươi mới vừa nói là " lý do đầu tiên rất có thể là". Vậy còn có thể có lý do nào khác sao?"
Hệ thống:" Cũng có khả năng hắn bị nhân cách mị lực của ngươi thuyết phục. Bất quá ngươi đừng lo lắng, ta thấy khả năng này xác xuất xấp xỉ bằng 0 rất cao."
Ninh Tịnh: "......" Mẹ nó.
Trải qua một hồi phân tích của hệ thống, Ninh Tịnh cũng cảm thấy một người tâm cao khí ngạo như Vũ Văn Hạo sẽ không có khả năng coi trọng một người như nàng. Hơn nữa, hai người ngày thường cũng không có bất cứ liên hệ riêng tư nào, cho nên, đại khái là xuất phát từ lý do suy xét toàn cục đi.
Thánh chỉ ban ra, đương nhiên là không thể thu hồi, chẳng mấy chốc tin tức đã được truyền khắp thiên hạ. Vũ Văn Hạo hiện không ở Ma Khiên, Ninh Tịnh chỉ có thể bi phẫn chấp nhận hiện thực, chờ tháng sau khi Vũ Văn Hạo quay về mới có thể tự mình cùng hắn nói chuyện, nên hợp tác thì hợp tác, nên diễn kịch thì diễn kịch, nên làm gì thì làm nấy.
Không ngờ, người tính không bằng trời tính. Ninh Tịnh khó khăn lắm mới tiêu hoá xong tin tức tứ hôn, vừa đem "dưa rớt" trên mặt đất nhặt lên thì một cái tin tức động trời khác lại ập lên đầu, lại một lần nữa doạ nàng rớt cả dưa.
Đó là ngày thứ bảy sau khi thánh chỉ tứ hôn được ban xuống.
Ninh Tịnh vừa mới tỉnh ngủ đã nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống:" Đinh! Giá trị nhân phẩm đã thay đổi, đang chờ hệ thống tính toán....."
Ninh Tịnh lười nhác trở mình, nàng đã quá quen với việc Giá trị nhân phẩm đột nhiên tăng lên. Haizz, mặc dù tiến độ hoàn thành cốt truyện không có tăng nhưng Giá trị nhân phẩm tăng lên, cũng coi như được an ủi.
Hệ thống:" Đinh! Tính toán hoàn thành. Thanh Giá trị nhân phẩm đã trở về More cách đây 2 phút, Giá trị nhân phẩm hiện tại: 0"
Ninh Tịnh giật mình, sững sờ ngồi dậy, trợn mắt há mồm, gian nan lên tiếng:" Ngươi nói cái gì cơ?"
Hệ thống:" Tâm tình vai ác ngã xuống đáy vực. Điểm dỗ vui bị đánh về More, hiện tại là 0 điểm. Ký chủ, ta thật lòng nhắc nhở cô, cái trị số này vô cùng nguy hiểm, nếu bị trừ đến số âm, nhiệm vụ này liền coi như thất bại."
Ninh Tịnh: "......"
Mẹ kiếp, đây là tình huống quặt què gì vậy? ( ゚д゚)
Điểm dỗ vui nháy mắt về không, cái này cũng thật sự QUÁ! KÍCH! THÍCH! RỒI!
Phong lưu công tử: Thôi được rồi, vẫn là ta thương mọi người, lại ngoi lên đăng 1 chương, nhưng lần này thực sự ngắt máy 1 tuần sau mới quay trở lại a. ????