Nuôi Dưỡng Bánh Bao Phản Diện

Nhan Ngàn Lan - Phiên ngoại (hạ)


trước sau

Nhan Ngàn Lan – phiên ngoại (hạ)

Edit: Uyenyen1101 tuanh0906 linhchi12388

Beta: Phong lưu công tử

Điểm đến của xe tải là cửa hàng thú cưng, công nhân dỡ hàng mang những lồng sắt chứa đầy mèo con, chó con từ trên xe tải xuống, xếp lên xe kéo, đẩy vào trong cửa hàng.

Nhan Ngàn Lan không quen ngồi xe, cả đường xóc nảy, xóc đến mức hoa mắt chóng mặt. Dạ dày hắn vốn chẳng có gì, mặc dù khó chịu, nhưng cuối cùng chỉ nôn ra được một chút dịch trong suốt. Sau khi lăn lộn một quãng đường dài, chó mèo nhốt trong các lồng khác cũng đều trong trạng thái uể oải.

Chủ cửa hàng thú cưng nghiêng cửa lồng vào một cái hòm pha lê, nhẹ nhàng nâng phía dưới, Nhan Ngàn Lan bị mất thăng bằng, chổng mông lăn tới thảm lông phía dưới hòm.

"Cạch" một tiếng, cửa hòm pha lê lập tức bị khóa từ bên ngoài.

Đây là một ô vuông nhỏ có diện tích khoảng 50cm*50cm, bên trên có treo hai chiếc đèn pha nhỏ, chiếu thẳng vào bốn mặt hòm. Trên mặt kính có một lỗ nhỏ, để cho động vật bên trong có thể hô hấp. Ngoài ra, các mặt tường khác đều là pha lê trong suốt.

Nhan Ngàn Lan dùng cơ thể đẩy đẩy mặt kính, nhưng căn bản không lay động được nửa centi. Thông qua mặt cắt phản quang giữa các bên hòm, hắn nhìn thấy thân thể hiện giờ của mình — — Không ngờ vẫn là một con ấu hồ. Toàn thân trắng tuyết, trên cổ có một nhúm lông rậm rạp, lông đuôi còn không an phần xoè tứ tung.

Nhan Ngàn Lan ghét bỏ — — nhìn thế nào vẫn thấy thân thể này trông thật ngu si. Hết cách, hồ ly chưa khai hóa so với con trai hồ yêu cường đại, bất luận là tướng mạo hay linh khí đều kém xa.

(1) Khai hoá: mở mang và phát triển cho tốt đẹp hơn, văn minh hơn. (Từ điển Nguyễn Quốc Hùng) hay nói cách khác là khi động vật bắt đầu có nhận thức, bắt đầu con đường tu luyện.

Khay thức ăn đặt trong ô vuông có đồ ăn và nước uống, đáng tiếc có vài sợi lông động vật nổi trên mặt nước, thức ăn cho mèo thì tản ra mùi tanh nhàn nhạt. Ăn quen đồ ăn của con người nên Nhan Ngàn Lan không hề muốn ăn. Hắn cuộn tròn cơ thể, uể oải gác đầu lên móng vuốt, mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn những người kỳ quái đi đi lại lại trong " khách điếm". Trong đó có vài người tay cầm một đồ vật đen sì, chĩa vào một con mèo ướt nhẹp, không ngừng thổi gió và xoa vò lông nó, tiếng ồn quá lớn khiến Nhan Ngàn Lan nhíu chặt hai mắt.

Nhan Ngàn Lan thầm nghĩ — — nếu hắn đoán không lầm, nơi này hẳn là nơi chuyên buôn bán động vật hoang dã. Vấn đề chính là, vì sao hắn còn có thể xuất hiện ở nơi này?

Cảm giác linh lực nội đan tiêu tán vào hư không đến giờ vẫn còn chưa biến mất. Điều duy nhất có thể giải thích tình huống trước mắt, đó chính là hắn đã đầu thai, rơi vào đường súc sinh đạo, còn đi tới một địa phương xa lạ, hoàn toàn khác nơi bản thân sinh ra.

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng nếu suy luận như vậy, lại có rất nhiều điểm đáng ngờ. Đầu tiên, Phá đồng trản của Yến gia chỉ có tác dụng chia tuổi thọ của người này cho người khác, chưa từng nghe nói có thể khiến yêu quái đầu thai. Tiếp theo, nếu thật sự đầu thai vào đường súc sinh đạo, lẽ ra hắn phải hoàn toàn biến thành động vật, không thể nào còn giữ lại năng lực suy nghĩ, nửa vời, thực sự nửa vời.

Bị nhốt hơn nửa ngày, Nhan Ngàn Lan lạnh nhạt quan sát hết đợt khách này tới đợt khách khác ra vào cửa hàng, trông thấy một thằng bé nhỏ tuổi đập nhẹ mặt kính, trêu đùa chó mèo. Sau khi giao dịch thành công, đứa trẻ liền vui mừng hớn hở ôm chó mèo gầy yếu rời đi.

Những con chó mèo khác đều là ba bốn con cùng chung một chuồng, trong hoàn cảnh lạ lẫm rúc vào nhau run bần bật. Nhan Ngàn Lan là hồ ly duy nhất trong đợt này, khác với những thú cưng bình thường, cho nên được độc hưởng một ô vuông.

Lúc giới thiệu hàng hóa, chủ cửa hàng đều thích dẫn người tới trước ô vuông của hắn. Nhan Ngàn Lan đối với việc này đều bày ra vẻ mặt không mấy hứng thú, chỉ khi bị làm phiền thì mới nhe răng trợn mắt, doạ đám trẻ con bên ngoài sợ tới mức oa oa khóc lớn. Phụ huynh thấy hắn dã tính chưa đổi, vội vàng ôm con tránh xa.

Nhan Ngàn Lan không cảm thấy hối hận vì làm đám trẻ con kia khóc, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm — — lỗ tai rốt cuộc cũng được yên tĩnh.

Sau khi tiễn khách đi, cửa hàng trưởng lo lắng nói: "Sao nó lại hung dữ như vậy? Bên kia nói là hồ ly nuôi trong nhà, tính tình ngoan ngoãn lắm cơ mà. Cũng không chịu ăn gì cả......."

Nhân viên cửa hàng đáp: "Chắc vừa đến môi trường mới nên cảm thấy bực bội. Hôm nay để nó làm quen với hoàn cảnh trước đã, ngày mai sẽ ngoan thôi. Buổi tối nấu thêm chút canh thịt cho nó, đói bụng rồi nó sẽ ăn."

Cửa hàng trưởng và nhân viên vừa nói vừa đi xa dần.

Nhan Ngàn Lan rũ mắt nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong âu nước nhỏ, tâm trạng nôn nóng — — Chẳng lẽ cả đời này hắn phải sống cuộc sống bị cầm tù? Hơn nữa, làm thế nào để thoát khỏi nơi này bây giờ?

Vào lúc hắn vẫn còn hồn du thiên ngoại, lại có người bước vào cửa hàng. Vị trí của Nhan Ngàn Lan cách cửa chính một cái bồn hoa, chỉ nghe ra có không ít người tới, có cả nam cả nữ, muốn mua một con mèo toàn thân trắng tuyết, đuôi vừa to vừa bồng, quan trọng là phải ngoan ngoãn.

(2) Hồn du thiên ngoại: ý chỉ tâm hồn bay cao xa ra ngoài.

Nhân viên cửa hàng dẫn bọn họ tới trước khu vực trưng bày mèo cảnh, nhưng chọn lựa nửa giờ vẫn chưa chọn được con nào.

"Tiên sinh, đây là con mèo huyết thống thuần chủng nhất cửa hàng chúng tôi, mèo thuần chủng đều rất nghe lời."

Một giọng nam nói: "Không được, con này vẫn giống mèo quá. Ây, lão Cao thật sự coi khán giả là kẻ ngốc sao, cho rằng khán giả không phân biệt đâu là mèo đâu là hồ ly?"

Một lát sau, giọng nói của một cô gái vang lên, trong trẻo mềm mại: "Tôi thấy hay chúng ta dứt khoát đi xem chó đi, Samoyed chắc là được đấy."

Giây phút nghe thấy âm thanh này, Nhan Ngàn Lan ngẩn ra, trong đầu như có gì đó nổ tung.

Nhân viên cửa hàng vội nói: "Hai vị muốn tìm vật thay thế giống với hồ ly sao? Vừa hay, cửa hàng chúng tôi hôm nay mới về một con hồ ly nuôi trong nhà, tuy rằng tính tình còn chút hoang dã, nhưng chắc chắn phù hợp với yêu cầu của hai vị."

Ninh Tịnh nghe vậy, kinh ngạc hỏi: "Hồ ly nuôi trong nhà?"

Nhân viên cửa hàng đáp: "Đúng thế, đã được tiêm, nếu nuôi ở trong lồng thì không khác gì như nuôi chó mèo."

Ninh Tịnh 22 tuổi chỉnh lại mũ lưỡi trai của mình, tốt tính cười nói: "Vậy đưa chúng tôi đi xem đi."

Vì một số chuyện nên cô bị công ty cũ đóng băng một năm, hai tháng trước rốt cuộc cũng hết thời hạn rời đi. Ninh Tịnh ký hợp đồng với một công ty mới, lâu rồi mới nhận được việc — — đóng vai phụ trong bộ phim điện ảnh về ma quỷ tên là 《Hồ duyên》. Việc này đối với diễn viên tuyến 18 nhỏ bé trong suốt như cô là cơ hội rất khó gặp.

(3) diễn viên tuyến 18: diễn viên kém nổi, thường đóng vai phụ hoặc web drama.

Trong cốt truyện, vai chính là một con hồ yêu, cô là thị nữ của đối phương, phải quay nhiều cảnh phối diễn với hồ ly. Đoàn phim ban đầu định chọn một con mèo. Kết quả hai ngày trước khi khởi quay, con mèo đó bị bệnh ngoài da, lông tóc rơi rụng, không thể lên hình. Đạo diễn bèn kêu Ninh Tịnh và người đại diện đi dạo mấy cửa hàng thú cưng gần trường quay, xem có chó mèo nào hợp mắt không thì mua về thay thế.

Nhân viên cửa hàng vội dẫn Ninh Tịnh đến trước ngăn tủ.

Vừa rồi khi nghe thấy tiếng, còn chưa thấy người, Nhan Ngàn Lan đã nôn nóng đứng nửa người dậy, áp vào mặt kính trong suốt, ra sức nhoài người đến mức mũi suýt bị biến dạng.

Mắt thấy một hình bóng quen thuộc ngày càng đến gần, cuối cùng dừng lại trước ngăn tủ. Nhan Ngàn Lan nín thở, cả người phát run, ngây dại nhìn cô.

Ninh Tịnh khom lưng, đối mặt với hắn, đột nhiên cười lớn, khen: "Thật đáng yêu."

Đặc biệt là đôi mắt mã não kia, vừa tròn vừa sáng, phía trên còn nổi lên một tầng nước, trong như thế sắp khóc.

Người đại diện chau mày nói: "Không biết có hung dữ hay không. Dù sao cũng là súc sinh, chó mèo còn không dễ kiểm soát. Nếu nó không ngoan, vẫn là mua Samoyed đi."

Mặc dù còn nhiều chữ chưa hiểu rõ, nhưng Nhan Ngàn Lan nghe đến đó đã hiểu, nếu mình không ngoan, sẽ phải ở lại nơi này, liền vội vàng nằm xuống, mềm mại kêu to vài tiếng. Lại học mèo con đối diện, lật bụng qua rồi lật bụng lại, cuồn tròn lăn lăn, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.

Sau ba lần độ kiếp, Nhan Ngàn Lan đã lâu không lộ ra bộ dáng này cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy.

"Có vẻ nó rất thích cô." Nhân viên cửa hàng cười nói: "Cả ngày hôm nay, mặc kệ ai lại đây, nó đều rất hung dữ."

Ninh Tịnh ngẩn ra, nói: "Có thể mở cửa ra, cho tôi xem nó được không?"

Nhân viên cửa hàng làm theo, Ninh Tịnh hết sức cẩn thận bế cục bông lên, ôm vào giữa cánh tay.

Nhan Ngàn Lan muốn nói chuyện, lại chỉ có thể phát ra vài tiếng nức nở không thành lời, cảm giác vui mừng như điên khi mất đi rồi tìm lại được cùng cảm giác mất mát to lớn đồng thời ập đến — — hắn hiện tại đã không còn có thể nói chuyện.

Ninh Tịnh cho rằng hắn sợ hãi, nhẹ nhàng vuốt vuốt lông hắn.

Thân mình Nhan Ngàn Lan run run, nhắm mắt lại, quyến luyến vùi đầu vào vòng tay cô, khóe mắt ứa ra một vệt nước long lanh.

Hai mươi phút sau, Ninh Tịnh ôm Nhan Ngàn Lan ngồi vào ghế sau, lồng sắt gấp lại để trong cốp xe. Hết cách, ban nãy nhân viên cửa hàng định mang tiểu hồ ly đặt lại vào lồng, nhưng khi Ninh Tịnh vừa thả nó xuống, nó bắt đầu
kêu rên. Chỉ cần ôm lên, nó lại lập tức ngoan ngoãn, không ngừng rúc đầu vào người cô, như muốn chui luôn vào đó, dáng vẻ vô cùng ỷ lại.

Nửa giờ sau, xe dừng lại ở trường quay.

Mấy nhóc diễn viên nhí của《Hồ duyên》 đều tò mò vây lại xem hồ ly. Vốn dĩ, Ninh Tịnh muốn giao Nhan Ngàn Lan cho nhân viên đoàn phim chăm sóc, nhưng tình huống vừa nãy ở cửa hàng thú cưng lại tái diễn, Ninh Tịnh vừa rời tay, Nhan Ngàn Lan liền bắt đầu kêu gào, cuối cùng đạo diễn đề nghị đem lồng sắt đặt vào phòng Ninh Tịnh, cũng thuận tiện để cho bọn họ làm quen lẫn nhau, bồi dưỡng tình cảm — — Dù gì thì hai tháng sau, hai bên cũng có không ít cảnh phối diễn.

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hơn 8 giờ tối, đại diện đến giúp Ninh Tịnh lắp lồng sắt, đặt ở góc phòng khách sạn.

Thấy Nhan Ngàn Lan ngoan ngoãn, Ninh Tịnh bèn dùng hộp giày làm cho hắn một cái tổ ấm áp, đặt ở mép giường. Nửa đêm, Nhan Ngàn Lan lặng lẽ từ trong hộp giày bò ra, cố hết sức tóm lấy góc chăn, vất vất vả vả bò tới bên người Ninh Tịnh.

Bôn ba cả ngày, cô ngủ rất say. Nhan Ngàn Lan thu hồi móng vuốt, duỗi tay định chạm vào Ninh Tịnh, xong lại dừng lại giữa không trung, đổi lại dùng cái mũi ướt át cọ cọ vào trán cô. Gương mặt say ngủ này, thật sự đã rất lâu rồi hắn không được nhìn thấy.

Khoảnh khắc trong nháy mắt nhìn thấy cô chiều nay, Nhan Ngàn Lan mơ hồ hiểu ra — — không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, nhưng hai yêu bọn họ đều đã luân hồi chuyển thế tới một thế giới xa lạ.

Điểm khác chính là, hắn biến thành động vật, mà cô thì biến thành con người. Hắn còn giữ ký ức, nhưng không biết cô còn nhớ rõ kiếp trước, bản thân đã từng nuôi dưỡng một con dã hồ bướng bỉnh hay không, cuối cùng còn vì con dã hồ này mà trả giá bằng cả sinh mệnh.

Trong bóng tối, cái đuôi Nhan Ngàn Lan khẽ khàng đong đưa, chăm chú nhìn hàng mi cong vút của cô, một khắc cũng không thể dời mắt.

Cuối cùng, hắn dùng đầu đẩy đẩy ổ chăn, nhẹ nhàng nằm xuống cái gối bên cạnh, ngủ thiếp đi.

Hôm sau tỉnh lại, hắn đã không còn ở trong căn phòng kì lạ kia nữa.

Phim trường một mảnh ầm ĩ, ai ai cũng đều bận rộn.

Nhan Ngàn Lan tỉnh lại trên một góc ghế, kinh ngạc phát hiện bản thân biến thành một cậu bé chừng năm sáu tuổi, lại còn mặc y phục cổ trang! Hắn bổ nhào tới trước gương nhìn, đây là đứa trẻ hắn gặp lúc mới tới hôm qua, trên đỉnh đầu còn đeo hai cái tai hồ ly mô phỏng màu trắng tuyết.

Đúng là diễn viên nhí quần chúng trong phim 《Hồ duyên》.

Sững sờ một hồi, trái tim hắn run lên, vội vàng nhảy xuống đất, chạy ra bên ngoài.

Thời điểm giữa trưa, bởi vì bối cảnh yêu cầu, khu vực ngoại cảnh trường quay này đã được sơ tán qua, chỉ có một vài nhân viên đoàn phim và diễn viên quần chúng là giữ lại. Gió lạnh thổi tới đau rát cả mặt.

Thời tiết hôm qua rõ ràng không lạnh như vậy. Hắn vừa ngủ một giấc, mà như đã trôi qua cả một mùa, từ mùa thu đi tới mùa đông rét đậm.

Nhan Ngàn Lan đứng trên cầu đá, siết chặt nắm tay nhỏ, sắc mặt trắng bệch, dần dần hiểu ra.

Vượt qua thời gian, thể theo nguyện vọng(4) đổi mới thân thể...... đây căn bản không phải là luân hồi chuyển thế......

(4)nguyên văn: 隨心所欲 (tùy tâm sở dục).

Đúng lúc này, bờ vai hắn bị một bàn tay vỗ nhẹ.

Ninh Tịnh mặc trên mình bộ đồ cổ trang, đứng phía sau hắn, mỉm cười thật tươi nhìn hắn, đưa cho hắn một viên kẹo: "Vị dưa lưới đó, muốn ăn không?"

Đó là một bộ váy cô nương màu trúc xanh. Màu sắc nhẹ nhàng, thật giống núi xanh mây trắng năm đó bọn họ nhìn thấy trên đường tới Kiệu sơn, dịu dàng đến cực điểm.

Nhan Ngàn Lan đột nhiên cảm thấy khó thở, đưa tay nhận lấy, bóc vỏ kẹo ra, bỏ vào miệng. Quả nhiên rất ngọt.

Tối qua khi vẫn còn là hồ ly, hắn bất mãn bản thân không thể nói chuyện. Hiện tại rốt cuộc đã có thể lên tiếng, nhưng hắn lại như người câm, một chữ cũng không thốt nên lời.

" Cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, chúng ta cùng ngồi xuống một lát đi, trước khi đóng máy sẽ khá là mệt đó." Ninh Tịnh phủi phủi bậc thềm, để Nhan Ngàn Lan ngồi xuống cạnh mình, sờ sờ đôi tai hồ ly đạo cụ trên đầu hắn, nói: "Tai hồ ly này làm giống thật nhỉ. Nghe nói diễn viên nhí bọn em đều thích đóng vai tiểu hồ ly, không thích đóng vai yêu quái khác, là bởi vì thích hồ ly sao?"

Nhan Ngàn Lan cứng nhắc gật đầu, hỏi lại: " Chị thì sao? Chị có thích hồ ly không?"

Ninh Tịnh ném một viên kẹo vào miệng: " Thích chứ. Nhưng mà nói chính xác hơn, chị không phải thích hồ ly, mà là thích hồ yêu."

Trái tim Nhan Ngàn Lan co lại.

Ninh Tịnh hồn nhiên không biết, vẻ mặt hào hứng nói tiếp: "Bộ phim điện ảnh này của chúng ta cũng kể về câu chuyện của hồ yêu đó. Trong tất cả các loại yêu quái, chị thích nhất là hồ yêu. Bởi vì trong các truyền thuyết cổ xưa về yêu quái, chị cảm thấy bọn chúng chính là yêu quái có tình người nhất, thần bí nhất, cũng xinh đẹp nhất."

Hốc mắt Nhan Ngàn Lan nóng lên, có một loại cảm giác chua xót cực độ dâng lên.

"Nói nãy giờ" Ninh Tịnh nhớ ra gì đó, nói: "Chị còn chưa biết em tên là gì nha"

Tên của hắn...

"Cầu Cầu." Nhan Ngàn Lan ngẩng lên, nghiêm túc nói: " Em tên Cầu Cầu."

Ninh Tịnh nghiền ngẫm cái tên này, cảm thấy rất thú vị: "Cầu cầu, quả bóng hình tròn, thật đáng yêu, đây là nhũ danh của em sao?"

"Ừm." Nhan Ngàn Lan nhìn chăm chú cô, nhẹ giọng nói: "Là người em thích, vào lần đầu tiên gặp mặt đã đặt cho em."

"Người em thích?" Ninh Tịnh có chút giật mình, không ngờ học sinh tiểu học bây giờ lại lớn sớm vậy.

Nhan Ngàn Lan lại gật đầu, có chút cố chấp nhắc nhở nói: " Chị, chị có thể gọi em là "Cầu Cầu". "

" Đã biết, Cầu Cầu." Ngón tay Ninh Tịnh gõ vào đầu gối, "hmm" một tiếng kéo dài, trêu ghẹo nói: " Cô bé có thể giúp em đặt một cái tên đáng yêu như vậy, nhất định bản thân cũng là một đứa trẻ đáng yêu."

" Cô ấy rất tốt, cũng đặc biệt đáng yêu." Nhan Ngàn Lan đã có chút không rõ bản thân đang nói cái gì, chỉ đành kết luận: " Em... rất thích người đó."

Ninh Tịnh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Cô đặt viên kẹo cuối cùng vào tay Nhan Ngàn Lan. Hắn cất kẹo vào túi, nhảy xuống một bậc, đứng trước mặt Ninh Tịnh đang ngồi, bộ dáng giảo hoạt có vài phần cảm giác tiểu hồ ly câu người: "Chị, cảm ơn chị mời em ăn kẹo. Em muốn tặng chị một món quà đáp lễ. Chị nhắm mắt lại đi."

Ninh Tịnh vâng lời làm theo. Trái tim Nhan Ngàn Lan đánh trống reo hò, khom lưng, hai tay run rẩy nâng gương mặt cô, cúi đầu hôn lên trán cô một cái thật kêu.

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ninh Tịnh lập tức mở mắt ra, nhướng mày — — Thằng bé này.....

"Ninh Tịnh, đến lượt cô rồi!" Đằng xa có người gọi tên cô.

Ninh Tịnh lập tức đứng lên, xoa đầu Nhan Ngàn Lan, chỉ coi hắn là một đứa trẻ thú vị, tủm tỉm cười nói: "Cầu Cầu, hẹn gặp lại."

Nhan Ngàn Lan tay cầm viên kẹo, nhìn theo bóng cô biến mất ở chỗ ngoặt, lẩm bẩm nói: "Hẹn gặp lại, tỷ tỷ."

Nhắm mắt lại, khẽ thở một hơi, khi Nhan Ngàn Lan mở mắt ra lần nữa, trời đã đen như mực.

Sơn cốc u ám, sương mù mênh mông.

Hắn vẫn trọng thương nằm trong sơn cốc phía dưới Yến gia. Mọi chuyện vừa rồi, dường như đều là ảo giác trước khi lâm chung. Nhưng, lòng bàn tay giống như đang nắm một vật gì đó. Nhan Ngàn Lan cố gắng mở tay ra, phát hiện ở đó đột nhiên xuất hiện một viên kẹo đường đã bắt đầu tan chảy.

Nhan Ngàn Lan ngơ ngẩn nhìn nó. Lát sau, đẩy nó vào lưỡi, cảm nhận vị ngọt lan ra, bật cười.

Mọi chuyện vừa rồi không phải là ảo giác. Dù cho cách thiên sơn vạn thủy, hắn và nàng thật sự đã gặp lại ở một nơi nào đó. Việc này đối hắn mà nói, đã đủ rồi.

——————————————————————

【Phỏng vấn】

Tác giả: Chín tiểu bánh bao mà chỉ có mình ngươi có phiên ngoại, xin hỏi có cảm nghĩ gì?

Nhan Ngàn Lan: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ để ta có thể tranh thủ có chuyến du hành an ủi trước khi lâm chung, ta thực vui vẻ.

——————————————————————

Phong lưu công tử: Lần này thì thực sự chia tay Cầu Cầu rồi. Hẹn gặp lại các tiểu mỹ nữ ở thế giới sau ❤️

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện