*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Vân Tịnh (linhchi12388) & A Uyển (Uyenyen1101) / Beta: Phong lưu công tử
Chương 45: Gần đến buổi chung thẩm, mọi thứ vẫn êm đềm như cũ.
Những bằng chứng được đệ trình lên tòa đủ để đối phương ăn cơm tù trọn đời. Chỉ cần bọn chúng đi vào, thì nhất định sẽ không bao giờ còn cơ hội trở mình. Đám mây âm u bao phủ trên đầu đám người Sở Tinh Thụ cuối cùng đã tan biến.
Tội phạm tạm thời đều bị giam ở toà án, lúc này Ninh Tịnh mới cảm nhận được, sự kiện Ôn Duyệt bị bắt cóc có lẽ thực sự đã bị xóa bỏ.
Nhưng việc này hết sức kỳ lạ. Sự kiện Ôn Duyệt bị bắt cóc là bước ngoặt quan trọng khiến Sở Tinh Trạch và Sở Tinh Vân trở mặt thành thù, nếu như nó biến mất, thì lấy đâu ra động cơ để Sở Tinh Trạch kiếm cớ đối nghịch khắp nơi với Sở Tinh Vân trong tương lai?
Tuyến truyện mấy chục năm sau đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu sụp đổ, liệu nhiệm vụ của cô có thể tiến hành trơn tru được nữa hay không?
Ngày diễn ra chung thẩm, trời trong nắng ấm. Thân là một nhân chứng, Sở Tinh Trạch từ sớm đã phải rời khỏi nhà chính Sở gia để lên tòa làm chứng.
Đám người Ninh Tịnh đã cuồng chân ở nhà trong một khoảng thời gian dài. Nhất là trong giai đoạn khẩn trương nhất của vụ án, bất kể là đi đâu cũng phải mang theo vệ sĩ, Sở Tinh Trạch cũng đi theo cô mọi lúc mọi nơi.
Đương nhiên, Ninh Tịnh vẫn còn tự do chán so với Ôn Duyệt. Ôn Duyệt không được phép rời khỏi nhà chính Sở gia nửa bước. Trong nhà có quả bom nổ chậm là Ninh Vi nên ngày thường, trừ bỏ thời gian ăn cơm thì Ôn Duyệt đều cố gắng tránh mặt Ninh Vi để không xung đột cùng cô ta.
Ninh Tịnh cảm thấy, nếu không phải trong Sở gia có đầy đủ từ phòng chiếu phim, phòng karaoke, bể bơi, sân bóng, thậm chí phòng vũ hội để giải sầu thì sớm hay muộn Ôn Duyệt cũng bị tử kỷ mà chết. ( =_=)
Lúc này, khi mọi chuyện đã ổn thỏa, mọi người đều như chim sẻ sổ lồng, hận không thể dang cánh bay ra ngoài. Ninh Vi đã bay ra nước ngoài du lịch từ hai hôm trước. Ôn Duyệt thì lại muốn đi thăm quan công viên trò chơi mới khai trương gần đây, lúc ăn sáng có thuận miệng mời Ninh Tịnh, dù sao thì Ninh cũng là người bạn duy nhất trong nhà mà cô ta có thể tán gẫu vài câu.
Ninh Tịnh cảm thấy bản thân sắp mọc rêu đến nơi nên sảng khoái đồng ý.
Hai cô gái vô cùng vui vẻ hẹn nhau giữa trưa xuất phát, nhưng không ngờ rằng cuối cùng đội ngũ lại tăng thêm hai vị tôn phật gia ( =_=)
Ninh Tịnh khom lưng chui vào trong xe, Sở Tinh Trạch cũng nhanh chân chui vào theo.
Ninh Tịnh dở khóc dở cười nói: "Có vệ sĩ đi theo chị rồi, em không cần lúc nào cũng phải kè kè chị như gà mái bảo vệ con thế đâu."
Sở Tinh Trạch cầm tay Ninh Tịnh, cười nhẹ: "Không phải gà mái, mà là chó chăn cừu."
Ninh Tịnh đánh nhẹ vào người cậu, chửi thầm, nếu Sở Tinh Trạch mà là chó thì cũng là chó nghiệp vụ Dobie chứ chó chăn cừu cái nỗi gì.
"Được rồi, em nói thật, nhưng chị không được phép cười em." Sở Tinh Trạch áp tay Ninh Tịnh lên mặt mình, "Em đã từng mơ một giấc mơ liên quan đến chị, nó làm em không thể quên được"
Ninh Tịnh hiếu kỳ nói: "Giấc mộng gì vậy?"
Sở Tinh Trạch dựa lưng vào ghế, hồi tưởng nói: "Giấc mơ đó rất kỳ lạ, xung quanh trắng xóa. Em thấy chị đi chơi hội Thanh Minh với một người bạn. Không hiểu vì lý do gì mà lúc ấy em không ở gần chị. Kết quả chị bị nguy hiểm, mất rất nhiều máu. Em chỉ nhớ em đã chạy một chặng đường rất dài, liều mạng mới cứu được chị trở về."
Ninh Tịnh giật mình. Tại sao tình huống trong mơ của Sở Tinh Trạch lại khiến cô cảm thấy quen thuộc đến vậy?
Sở Tinh Trạch quan sát biểu cảm của Ninh Tịnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô thì vội vàng nói: "Xin lỗi, có phải em dọa chị sợ rồi không? Thật ra đây là giấc mơ từ mấy năm trước rồi, hầu như em đã quên gần hết, chỉ duy nhất có một hình ảnh em không thể quên, đó chính là hình ảnh bản thân chạy thật nhanh đến cạnh chị nhưng cuối cùng vẫn trơ mắt nhìn chị bị thương. Chắc có lẽ do nó quá đáng sợ."
"Không sao đâu." Ninh Tịnh an ủi nói: "Yên tâm đi, em phải biết rằng, giấc mơ luôn trái ngược với hiện thực"
Sở Tinh Trạch làm nũng nói: "Em biết, nhưng em vẫn muốn đi theo chị."
Lúc họ đang nói chuyện thì xe đã dừng trước cổng công viên giải trí.
Ninh Tịnh và Sở Tinh Trạch lần lượt xuống xe, Ôn Duyệt cùng Sở Tinh Vân ngồi chiếc xe đằng trước. Bốn người cùng nhau bước vào công viên giải trí, để không dọa sợ các bạn nhỏ nên vệ sĩ phụng mệnh quan sát từ xa."
Nhưng cho dù không có vệ sĩ, thì ngoại hình xuất sắc của bốn người cũng đủ thu hút sự chú ý của rất nhiều du khách xung quanh.
Một buổi chiều, bốn người lần lượt chơi vòng xoay ngựa gỗ, xe điện đụng, đu quay khổng lồ, tàu cướp biển, thậm chí điên cuồng chơi tàu lượn siêu tốc những ba lần, phát tiết tất cả tâm tình bị đè nén suốt mấy ngày qua, gào thét giải tỏa ra ngoài.
Theo đề nghị của Sở Tinh Trạch, bọn họ đi thám hiểm nhà ma. Ban đầu Ninh Tịnh nghĩ Sở Tinh Trạch hẳn phải rất can đảm mới đề xuất trò này, không nghĩ tới, vừa bước vào nhà ma chưa đến năm phút, cậu đã giống như bạch tuộc không xương, dính chặt vào lưng Ninh Tịnh không buông.
Ninh Tịnh: "......"
Nhà ma này là một mê cung khổng lồ, phải mất ít nhất nửa tiếng đồng hồ mới đi hết. Đạo cụ chân thật, không khí xây dựng cũng rất khá, nhưng Ninh Tịnh bây giờ không rảnh để sợ hãi. Cô gian nan kéo theo "em bé to xác" sau lưng tìm kiếm lối ra an toàn.
Ngay khi đến lối ra, Sở Tinh Trạch bỗng chốc khôi phục trạng thái bình thường, bình tĩnh nắm tay Ninh Tịnh vén màn đi ra.
Ninh Tịnh: "???"
Tuy Sở Tinh Trạch từng có lịch sử đen tối bị nhốt trong phòng tranh, sợ hãi đến mức khóc nấc lên khi còn nhỏ. Nhưng vì sao cô cứ có cảm giác mình đang bị lừa một vố nhỉ?
Ngoài cửa, Sở Tinh Vân và Ôn Duyệt đã đến đích trước một bước, đang ngồi trên ghế đá công cộng nghỉ ngơi. Thấy vẻ mặt Ninh Tịnh như ăn phải ruồi, Ôn Duyệt và Sở Tinh Vân đều không nhịn được cười.
Ninh Tịnh đảo mắt, bỗng nhiên nhìn thấy Sở Tinh Vân và Ôn Duyệt nắm tay nhau, xem ra hai người này đã xác nhận mối quan hệ. Khó trách gần đây, Ôn Duyệt cười nhiều hơn, cũng vui vẻ hơn so với trước kia.
Ninh Tịnh: "Một chén cẩu lương thật lớn nha! Cũng không biết Sở Tinh Thụ sẽ có cảm giác gì sau khi biết chính em trai mình là người cạy góc tường nhà mình"
Hệ thống: "......"
Ninh Tịnh: "Đúng rồi, tiến độ bao nhiêu rồi?"
Hệ thống: "95%."
Ninh Tịnh ồ một tiếng, cảm thán nói: "Lần này yên bình gớm. Cứ theo tốc độ này, chẳng mấy chốc sẽ đến thế giới sau thôi."
Sau khi quậy phá một vòng, bốn người ăn cơm tại một nhà hàng Nhật ở quảng trường gần công viên giải trí. Trước khi ăn cơm, Ninh Tịnh đi cùng Ôn Duyệt rủ nhau vào nhà vệ sinh.
Trên đường đi, Ninh Tịnh nhịn không được dò hỏi mối quan hệ giữa Ôn Duyệt và Sở Tinh Vân, Ôn Duyệt thẹn thùng gật đầu.
Công bằng mà nói, cho dù có rất nhiều lùm xùm vây quanh, nhưng Ôn Duyệt vẫn là một cô gái tốt trong lòng Ninh Tịnh. Bị lão sắc quỷ Sở Tinh Thụ coi trọng cũng không phải do ý muốn của cô ấy. Thấy Ôn Duyệt thoát khỏi vận mệnh" hương tiêu ngọc vẫn", lại tìm được chân mệnh đích thực của đời mình, Ninh Tịnh thực sự mừng thay cô ấy, nên nhịn không được trêu ghẹo vài câu.
Sau khi vào nhà vệ sinh, Ninh Tịnh ra trước Ôn Duyệt, đứng trước bồn rửa tay dặm lại lớp trang điểm. Cửa nhà vệ sinh mở ra, một dì lao công đẩy xe đi vào, lau dọn sàn nhà. Máy lau sàn kêu vù vù, át đi mọi tiếng động trong nhà vệ sinh. Tuy cảm thấy khá lạ khi lao công lại làm vệ sinh vào thời gian này, nhưng Ninh Tịnh vẫn lễ phép tránh sang một bên để khỏi chặn đường, đứng trong góc dặm lại lớp trang điểm.
Nhờ hình ảnh phản chiếu qua gương, trong một lần vô tình liếc mắt qua dì lao công, cô phát hiện sườn mặt của người này trông rất quen.
Một luồng hơi lạnh thấu xương bất chợt ùa lên từ gang bàn chân, Ninh Tịnh nhìn chằm chằm đôi mắt trong gương, đó là một đôi mắt lạnh băng quen thuộc.
Là Lý Tuấn!
Đã quá muộn để vọt ra ngoài kêu cứu, Ninh Tịnh bị người phía sau lưng nhào tới kìm chặt hai tay, một miếng khăn nồng nặc mùi thuốc mê xông thẳng vào mũi và khoang miệng. Ninh Tịnh cả người xụi lơ ngã xuống đất, bất tỉnh.
Tiếng xả nước vang lên, Ôn Duyệt sửa sang lại quần áo, từ phòng vệ sinh bước ra, Lý Tuấn đứng ngoài cửa giở lại trò cũ, Ôn Duyệt bị đánh thuốc ngất trên mặt đất.
Cảnh cửa phòng vệ sinh nữ mở ra, Lý Tuấn khom người, đẩy xe lau dọn ra ngoài. Vệ sĩ canh gác ngoài cửa nhìn gã một cái rồi sơ ý ngoảnh mặt đi. Hoàn toàn không nhận ra phía dưới xe lau dọn có giấu hai người đang bất tỉnh
Lúc Ninh Tịnh tỉnh lại, cảm giác bản thân đang ở trong một không gian bấp bênh, mùi mặn của biển khơi ập vào mặt. Nếu cô đoán không lầm thì bây giờ có lẽ cô đang ở trên một con tàu.
Cô thử cử động, phát hiện bản thân bị trói chặt trên một cái ghế. Đây có lẽ là hầm phụ trong khoang thuyền, còn Ôn Duyệt thì không rõ tung tích.
Ninh Tịnh mở miệng hỏi: "Hệ thống, ngươi ở đâu? Mấy giờ rồi?" Giọng nói khô khốc, không biết đã qua bao lâu chưa được uống nước.
Hệ thống: "Ký chủ, cuối cùng ngươi cũng tỉnh, đã qua một ngày lẻ bốn giờ kể từ khi ngươi bị trói mang đi"
Ninh Tịnh nuốt một ngụm nước miếng, cố làm dịu yết hầu đang sắp sửa bốc cháy: "Ta nhớ là Lý Tuấn đánh thuốc mê ta...... Chuyện gì thế này, không phải ông chủ của hắn đã bị kết án rồi sao?"
Hệ thống: "Chung thẩm thật sự đã diễn ra, nhưng vào ngày diễn ra chung thẩm, Sở Quốc Phong đã bỏ trốn."
Sở Quốc Phong chính là đối thủ một mất một còn của Sở Tinh Thụ.
Ninh Tịnh cứng đờ lặp lại: "Bỏ trốn?"
Hệ thống: " Đúng vậy, bỏ trốn. Hắn nhất định sẽ ngồi tù mọt gong nếu tiếp tục ở lại Trung Quốc. Cho nên hắn vẫn luôn giả bộ phối hợp điều tra, chờ sau khi mọi người buông lỏng cảnh giác, hắn sẽ tận dụng cơ hội cuối cùng chạy trốn khỏi Trung Quốc."
Tình tiết này...... nhìn thế nào vẫn thấy giống tình tiết mở màn cho sự kiện Ôn Duyệt dính đạn lạc mà chết, Ninh Tịnh buồn bực nói: "Hắn đang nghĩ cái qué gì vậy? Sở Tinh Thụ đã giao nộp bằng chứng từ lâu, kể cả Sở Quốc Phong bắt bọn ta cũng không thể quay ngược thời gian."
Hệ thống: "Không sai, trong nguyên tác, Sở Quốc Phong bắt cóc Ôn Duyệt là để uy hiếp Sở Tinh Thụ giao ra bằng chứng giả. Nhưng hiện tại hắn bắt cóc Ôn Duyệt là bởi vì tài chính của hắn đã bị niêm phong, nếu xông ra nước ngoài bây giờ thì hắn không thể trả tiền lương cho những kẻ đã thay hắn bán mạng. Đám người kia đều là những kẻ liều mạng, Sở Quốc Phong mà dám tay không chạy ra nước ngoài thì chính là tìm đường chết. Cho nên hắn mới muốn dựa vào thời khắc cuối cùng kiếm chác một tý."
Bây giờ cuối cùng Ninh Tịnh đã hiểu vì sao sự kiện bắt cóc Ôn Duyệt bị xóa bỏ nhưng cốt truyện của thế giới lại không bị sụp đổ, đó là bởi vì, dù thế nào đi chăng nữa, thế giới đều sẽ lấp đầy những tình tiết cho kết quả mà nó đã định sẵn. Có một số chi tiết, bạn cho rằng nhảy vọt qua thì sẽ không bao giờ phát sinh, thật ra nó chỉ bị trì hoãn một chút rồi sau đó sẽ xuất hiện theo một cách khác mà thôi.
Ninh Tịnh khóc lóc nói: "Cốt truyện gốc không phải chỉ trói Ôn Duyệt thôi sao, vì sao lại trói cả ta đi cùng? Người đưa tiền là Sở Tinh Thụ, đối với hắn ta, mạng ta còn không bằng nửa cọng hành lá."
Hệ thống rơi vào im lặng, một lúc sau mới buồn bã nói: " Chắc có lẽ do ngươi lừa gạt cảm tình của Lý Tuấn, cộng thêm việc Sở Tinh Trạch đánh hắn một trận bên đường, hắn ghi hận trong lòng nên mới tiện tay bắt luôn cả ngươi."
Ninh Tịnh: "......" Trong lòng cô bắt đầu không ngừng chửi bậy.
Hệ thống: " Để ta báo cho ngươi một tin tốt. Tiến độ tăng lên rồi, 96%."
Ninh Tịnh thoáng sửng sốt. Hình như cô đã biết nhiệm vụ cuối cùng là cái gì rồi.
Ôn Duyệt chắc đang bị giam ở một nơi khác. Ở đây không có ai mang thức ăn cùng nước uống đến cho Ninh Tịnh, cánh môi cô khô khốc nứt nẻ, Sở Tinh Thụ mà không đến nhanh, cô không chết vì bị bắt cóc mà sẽ chết vì khát mất. ( =_=)
Đêm dài trôi đi, mặt trời mọc trên biển, ánh nắng ấm áp chiếu vào thông qua ô cửa sổ mạn tàu.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng mở khóa, Ninh Tịnh vực dậy tinh thần, nhìn thấy 5, 6 người đàn ông to lớn bước xuống từ trên cầu thang gỗ, tất cả đều che kín nửa mặt.
Hệ thống: "Sau lưng bọn chúng có dắt súng"
Tim Ninh Tịnh đập mạnh, cô không định phí sức phản kháng. Sau khi mấy người kia đi xuống, một người trong số bọn chúng tiến lên cởi trói cho cô, mấy tên còn lại thì canh chừng xung quanh.
Bọn chúng xách Ninh Tịnh lên boong tàu, Ôn Duyệt cũng bị trói ở đó. Khi nhìn thấy Ninh Tịnh, cô ta kinh hoàng mở lớn hai mắt, trong miệng không ngừng ú ớ kêu la. Ninh Tịnh cảm thấy biểu hiện của Ôn Duyệt mới giống một cô gái đang bị bắt cóc. Cô biết rõ cốt truyện nên ngược lại hình như hơi bình tĩnh quá mức.
Ninh Tịnh bị đẩy đến cạnh Ôn Duyệt. Ôn Duyệt co người sợ hãi, dùng đầu gối bò đến chỗ Ninh Tịnh. Ninh Tịnh lắc đầu với Ôn Duyệt, ý bảo cô ấy đừng hoảng hốt.
Đám vệ sĩ quây thành một vòng tròn, ở giữa là một người đàn ông Trung Quốc đang ngồi, ông ta áng chừng 40 – 50 tuổi, sống mũi và cánh môi đều mang nét đặc trưng người Sở gia, nếu không lầm thì đây chính là Sở Quốc Phong. Ông ta ăn mặc quần áo chỉnh tề, mái tóc hoa râm được chải vuốt gọn gàng, nhưng ngay cả quần áo ngăn nắp lịch sự cũng không che nổi đường nét dữ tợn cùng tinh thần sa sút của ông ta.
Biến mất lâu như vậy, bên Sở Tinh Trạch chắc chắn đã biết hai người bọn cô mất tích, thậm chí có khả năng đã thương lượng xong với Sở Quốc Phong. Quả nhiên, ở boong tàu đợi một lúc, Ninh Tịnh nghe thấy tiếng động cơ cano lướt lại gần.
Theo sau là tiếng bước chân dồn dập vang lên trên boong tàu. Ở cuối khoang thuyền, Ninh Tịnh trông thấy Sở Tinh Trạch và Sở Tinh Vân lên tàu, đằng sau là bốn người khiêng theo bốn vali hành lý màu đen, nhưng không thấy Sở Tĩnh Thụ có mặt.
Sở Quốc Phong đứng
từ xa yêu cầu bọn họ giao nộp vũ khí, tiếp đó phái thuộc hạ tiến lên soát người, sau khi xác nhận bọn họ không mang theo vũ khí mới để họ bước lại gần.
Sở Tinh Trạch sau khi thấy Ninh Tịnh không có gì đáng ngại, mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng khi ánh mắt lướt qua đôi môi khô khốc cùng gương mặt tái nhợt của cô thì trái tim bỗng chốc quặn thắt. Để đối phương không nhìn ra sơ hở nên cậu bắt buộc bản thân phải quay đi chỗ khác.
Sở Quốc Phong nheo mắt nhìn cậu.
Sở Tinh Vân ném vali tới trước mặt thuộc hạ của Sở Quốc Phong, giọng nói cộc cằn: "Kim cương và vàng mày muốn, đếm đi, rồi thả người."
Sau khi vệ sĩ đếm xong, Sở Quốc Phong cười nói: "Không sai. Nhưng hình như tao nhớ rõ ràng trước đó tao yêu cầu 7 vali?"
Sở Tinh Vân nói: " Mày thả người trước, số còn lại tự khắc sẽ tới tay mày sau."
Sở Quốc Phong cười đến rung cả bả vai:" Không được. Làm sao tao biết sau khi tao thả người ra, bọn mày có lập tức trở mặt hay không?"
Sở Tinh Trạch lúc này cách rất gần so với Sở Quốc Phong, cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn gã. Sở Quốc Phong ngay lập tức nâng cao cảnh giác, bất ngờ rút súng lục nhắm về phía Ninh Tịnh đe dọa: "Nhóc con, đừng giở trò."
Hai bên nhất thời lâm vào trạng thái giằng co, Sở Tinh Vân nói: "Sở Quốc Phong, mày mới là kẻ đừng giở trò, chúng tao cho mày tiền đã là sự nhân từ lớn nhất đối với mày rồi. Nếu mày còn đả thương người, tao đảm bảo với mày một cắc tiền mày cũng sẽ không có chứ đừng nói tới việc sẽ bị bắt khi cập bến"
"Nếu tao bị bắt thì e rằng hai cô em gái này còn chết sớm hơn tao đấy. Chuyện này giải quyết thế nào xem ra phải nhìn thành ý của chúng mày rồi."
Sở Tinh Trạch đột nhiên mở miệng: "Tôi ở lại, lát nữa vali kim cương sẽ được đưa đến, mỗi một vali đưa đến ông phải thả một người. Tôi sẽ là người đi cuối cùng, ông có thể yên tâm rồi chứ?"
Không chỉ Sở Tinh Vân kinh ngạc, mà ngay cả Ninh Tịnh cũng bị doạ đến ngồi thẳng dậy.
Mọi thứ đang dần phát triển theo hướng tồi tệ. Nếu Sở Tinh Trạch gặp bất kì nguy hiểm nào trên con tàu này thì nhiệm vụ của cô sẽ trực tiếp thất bại trong thời khắc cuối cùng.
Sở Quốc Phong nói: "Được, tao đồng ý."
Tiếp đó cử vệ sĩ tiến lên lục soát người Sở Tinh Trạch, rồi trói cậu như trói Ôn Duyệt cùng Ninh Tịnh, trói xong đẩy đến bên cạnh Ninh Tịnh.
Đám người Sở Tinh Vân chỉ có thể tạm thời rời đi để thu thập kim cương.
Muốn thu thập một số lượng lớn kim cương trong một khoảng thời gian ngắn mà không bị nghi ngờ thì cần tốn không ít công sức. Sở Tinh Vân đi áng chừng nửa ngày mới quay lại.
Hoàng hôn buông xuống, Sở Quốc Phong đã vào khoang thuyền nghỉ ngơi, chỉ còn mấy tên đàn em ở lại trông trừng ba người Ninh Tịnh.
Cổ tay đau nhức vì bị trói trong một khoảng thời gian dài. Cũng may, dưới sự yêu cầu của Sở Tinh Trạch, cuối cũng Ninh Tịnh cũng được uống một ngụm nước ngọt.
Mặt Trời dần khuất bóng, gió biển mang theo mùi ẩm ướt quất vào mặt khiến Ninh Tịnh cảm thấy buồn ngủ, cô gật gù đụng trúng vai Sở Tinh Trạch.
Dường như cảm nhận được cô ngẩng đầu lên, Sở Tinh Trạch cúi đầu nhìn lại, con ngươi màu xanh nhạt như nước biển lấp lánh dưới màu vàng óng ánh của áng hoàng hôn, sáng tựa vì sao, khiến Ninh Tịnh hoảng hốt nghĩ tới cái tên của cậu.
"Đừng sợ." Sở Tinh Trạch sử dụng khẩu hình nói, dùng ánh mắt trấn an cô, dịch lại gần nắm lấy đầu ngón tay lạnh như băng của Ninh Tịnh, nhét một vật cứng lành lạnh gì đó vào lòng bàn tay cô.
Ninh Tịnh sờ sờ, phát hiện đó là một chiếc đồng hồ quả quýt bỏ túi.
Sau khi tia nắng cuối cùng chìm xuống mặt biển, vali kim cương đầu tiên rốt cuộc cũng có tin tức, Sở Quốc Phong đi từ trong khoang thuyền ra, dừng lại trước mặt ba người Ninh Tịnh, gã đột nhiên đề nghị: " Hay chúng ta chơi một trò chơi để quyết định thứ tự rời đi của bọn mày thì thế nào?"
Sở Tinh Trạch cảnh giác bảo hộ Ninh Tịnh phía sau lưng, lạnh lùng nhìn gã như thể đang nhìn một xác chết.
Một lát sau đám vệ sĩ mang lên ba cái hộp bị khoá. Sở Quốc Phong chỉ vào chúng bảo: "Ở đây chỉ có một hộp là chứa đạn, hai cái còn lại đều là hộp không, ai chọn phải hộp có đạn thì người đó được phép đi trước. Chọn đi"
Hệ thống: "Hắn nói thật đấy. Hộp thứ ba chính là hộp có đạn."
Ninh Tịnh hít một hơi sâu. Mặc kệ thế nào, cô nhất định phải tìm cách để Sở Tinh Trạch nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Vệ sĩ giơ súng lục về phía bọn họ, Ninh Tịnh cùng Ôn Duyệt liếc mắt nhìn nhau, Ninh Tịnh gật đầu, giọng Ôn Duyệt run rẩy, chọn hộp ở giữa, sau khi mở ra, là hộp không.
Đến lúc Ninh Tịnh lựa chọn, cô giả vờ suy ngẫm một lát mới lên tiếng: "Cái đầu tiên."
Hộp đầu tiên cũng là hộp không.
Còn lại Sở Tinh Trạch không cần lựa chọn, cậu sẽ là người đầu tiên rời đi.
Sở Tinh Trạch nắm chặt tay, lạnh lùng nói: " Chẳng nhẽ ông muốn thả đối thủ nặng kí nhất rời đi đầu tiên?"
Sở Quốc Phong nói: "Nhưng tao cũng không muốn giữ một con dã thú lại bên người, mày tình nguyện ở lại đã gián tiếp chứng minh hai cô em đằng kia cũng quan trọng không kém gì mày."
Sở Tinh Trạch âm thầm cắn chặt răng. Đứng trước họng súng, cậu không dám mạo hiểm khi trong tay không có vũ khí. Nếu chỉ có một mình, cậu dư sức đánh bại Sở Quốc Phong, bắt gã làm con tim để rời đi. Nhưng bây giờ Ninh Tịnh cũng ở đây, cậu không thể bảo vệ cùng lúc nhiều người như vậy, nếu hành động tuỳ tiện rất có thể sẽ làm cô bị thương.
Rất nhanh vali kim cương đầu tiên đã được đưa tới. Hai bên trao đổi ngay trên biển, trao đổi xong mới đem về thuyền. Sau khi xác nhận số lượng không có gì sai sót, Sở Quốc Phong để vệ sĩ áp giải Sở Tinh Trạch lên một chiếc cano, dí súng lục vào đầu cậu ra lệnh: " Rời khỏi đây ngay lập tức."
Sở Tinh Trạch hết cách, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho Ninh Tịnh "Đừng hoảng hốt". Rời đi dưới sự thúc giục từ họng súng.
Hệ thống: "Đinh! Tiến độ hoàn thành cốt truyện tăng lên, tổng giá trị thực tế: 98%."
Ninh Tịnh thầm nghĩ, quả nhiên xác định Sở Tinh Trạch bình an vượt qua sự kiện lần này, chính là sứ mệnh cuối cùng của cô ở thế giới này.
Bây giờ trên boong tàu chỉ còn lại hai người là Ninh Tịnh và Ôn Duyệt.
Sở Quốc Phong áp dụng quy tắc cũ, dựa vào hình thức rút thăm để lựa chọn người tiếp theo rời đi. Lần này, hộp có đạn là hộp phía bên trái.
Sở Quốc Phong lúc này vẫn sẵn sàng tuân thủ lời hứa vì còn hai vali kim cương và vàng chưa đến tay gã. Do đó, người thứ hai rời đi vẫn an toàn. Nhưng người cuối cùng rời đi thì chưa chắc. Chờ đến khi Sở Quốc Phong lấy được tất cả vào tay, để tránh sự vây bắt của Sở Tinh Thụ, liệu gã còn tuân thủ lời hứa, thả con tim cuối cùng đi một cách dễ dàng như vậy?
Không ai có thể biết trước được.
Nếu gã thật sự không thả ra, như vậy kết cục của người cuối cùng rời đi...... sẽ như thế nào?
Đối mặt với sự lựa chọn tàn khốc, cánh môi Ôn Duyệt run rẩy, không thể cất tiếng lựa chọn.
Hệ thống: "Đinh! Tiến độ hoàn thành cốt truyện tăng lên, tổng giá trị hiện tại: 99%. Sở Tinh Trạch đã về tới bến tàu."
Ninh Tịnh: " Khi cốt truyện hoàn thành, ta sẽ chết giống như mấy thế giới trước sao?"
Hệ thống: "Chính xác."
Ninh Tịnh hít một hơi thật sâu, đưa ra quyết định cuối cùng: "Lần này tôi sẽ chọn trước. Tôi chọn hộp bên phải"
Hệ thống trầm mặc: "Ngươi để Ôn Duyệt rời đi?" Ôi đậu ngươi tốt bụng dữ vậy?
Ninh Tịnh nói: "Ngươi đừng hiểu lầm, ta còn chưa thánh mẫu đến mức như đó. Chỉ có điều ngươi nghĩ thử coi, so với Ôn Duyệt, cứu ta về cũng vô dụng, dù sao cuối cùng ta vẫn phải chết sớm. Nếu vậy thì cần gì phải lãng phí cơ hội lần này, không bằng để một người thật sự có thể sống sót trở về."
Hệ thống cảm thấy lần này ký chủ rác rưởi nói rất có đạo lý.
Sở Quốc Phong kêu người mở hộp ra, khi Ôn Duyệt biết mình là người được rời đi thì kinh ngạc nhìn về phía Ninh Tịnh, nước mắt rơi lã chã, vừa vui mừng lại vừa áy náy.
Sau khi vali kim cương thứ hai được giao đến, Ôn Duyệt được đưa lên cano rời đi.
Trên boong tàu chỉ còn lại một mình Ninh Tịnh.
Trong khi chờ đợi vali kim cương cuối cùng, Ninh Tịnh phát hiện ra Sơ Quốc Phong không có ý định lấy nốt vali cuối cùng. Đám vệ sĩ vận chuyển 6 vali lên cano, thừa dịp đám người Sở Tinh Thụ đang bận rộn chuẩn bị kim cương, lên kế hoạch bỏ đi trước.
Mà Sở Quốc Phong hiển nhiên không có ý định mang theo đứa con ghẻ là Ninh Tịnh. Động cơ ca nô yên lặng khuấy động mặt nước, phi nước đại rời đi.
Ninh Tịnh giãy giụa đứng lên, hệ thống nói: " Sở Quốc Phong đã đặt một quả bom trong khoang thuyền, hắn bấm kích nổ ngay khi vừa rời đi, ba phút nữa sẽ phát nổ."
Ninh Tịnh: "......"
Hệthống: "......"
Ninh Tịnh: "??? Đừng nói ta sẽ nổ banh xác bắn lên trời?"
Hệ thống chột dạ trả lời: " Có thể xem là vậy."
Ninh Tịnh: " Ngươi đã quên thế giới trước ta chết thế nào rồi sao? Tại sao lần này vẫn đối xử với ta như vậy! Ta muốn khiếu nại mi!"
Hệ thống: "Ta cũng không ngờ cuộc đấu súng lại bị thay bằng đánh bom. Thôi không sao, ta sẽ đưa ngươi đi trước khi ngươi bị bắn lên trời."
Ninh Tịnh nhìn thấy có một tay cầm bị sứt trên boong tàu cách đó không xa, gắng sức nhảy qua, cật lực cắt đứt dây trói.
Hệ thống: "Còn có 70 giây nữa sẽ phát nổ."
Ninh Tịnh lắc cổ tay, lấy chiếc đồng hồ quả quýt Sở Tinh Trạch đưa cho cô. Quả nhiên bên trong bị đào rỗng, thay thế bằng một máy truyền tin mini màu đen.
Hệ thống: "Còn 50 giây."
Hệ thống: "Đinh! Tiến độ hoàn thành cốt truyện tăng lên, tổng giá trị hiện tại: 100%. Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành trọn vẹn thế giới thứ ba."
Ninh Tịnh thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Sở Tinh Trạch trở lại bến tàu, lý do tiến độ vẫn luôn dừng lại ở mức 99% là bởi vì có một quả bom có thể uy hiếp đến tính mạng cậu. Bây giờ chỉ còn chưa đến 50 giây nữa bom sẽ phát nổ. Thời gian quá ít, không đủ để Sở Tinh Trạch có thể đến gần vùng biển này. Nói cách khác, mạng sống của cậu đã an toàn, không còn thứ gì có thể tiếp tục uy hiếp mạng sống của cậu.
Sứ mệnh cuối cùng của cô là giúp cậu thuận lợi vượt qua nguy cơ này, tất cả đã hoàn thành.
Tại giây phút cuối cùng này, sau một lúc lâu suy ngẫm, ma xui quỷ khiến thế nào mà Ninh Tịnh lại quyết định bật máy truyền tin.
Cô không có ý gì khác, cô lúc này chỉ là đột nhiên muốn nghe thấy giọng nói của Sở Tinh Trạch.
Bên kia bắt máy rất nhanh, trong không gian bất ngờ truyền đến giọng nói nôn nóng của Sở Tinh Trạch: " Chị Tịnh?!"
" Chị đây, Sở Quốc Phong mang theo kim cương rời đi rồi, gã bảo mọi người thu thập vali kim cương cuối cùng để nguỵ trang thôi."
"Vậy còn chị? Bây giờ chị đang ở đâu?"
Ninh Tịnh ngập ngừng, mãi mới nói tiếp: " Chị rất an toàn"
"Em sẽ đến đón chị ngay bây giờ, người của chúng ta đang phục kích gần đó, chị ở đâu? Còn ở trên tàu không?"
Hệ thống: "Còn 20 giây."
Ninh Tịnh siết chặt máy truyền tin, thở dài nói: "Tinh trạch, không cần tới đón chị"
Nói xong, cô cắt đứt liên lạc, vứt đồng hồ quả quýt xuống biển.
Hệ thống: "Còn 10 giây, đi thôi."
Ninh Tịnh: "Đi đi đi! Ta không muốn nhìn thấy cảnh mình bị nổ như pháo hoa bay lên trời đâu."
Hệ thống: "......"
Nó có nên nói cho ký chủ nghe nhiệm vụ sau cô sẽ thường xuyên phải bay lên trời không nhỉ?
Ninh Tịnh nhắm mắt lại, cảm nhận ý thức dần thoát ly khỏi thể xác. Phía dưới là thân thể nguyên chủ đang mềm oặt ngã xuống đất, đã không còn hô hấp.
Ninh Tịnh chưa kịp nói câu tạm biệt với nguyên chủ đã bị hệ thống kéo vào một khoảng không gian trắng xóa.
Cùng lúc đó, tiếng " Bíp" vang lên, đồng hồ đếm ngược của quả bom nhảy về số 1.
......
Ở bến tàu xa xôi.
Ngay khi nghe Ninh Tịnh nói câu cuối, trái tim Sở Tinh Trạch bất an run lên một cách mãnh liệt.
Không đợi cậu trả lời, bên kia đã cắt đứt liên lạc. Trái tim Sở Tinh Trạch chấn động, cậu lao ra khỏi cửa, phi vào khoang cabin như tên bắn.
Nhưng mà, ngay lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng trước hành động thất thố của Sở Tinh Trạch, thì một tiếng nổ chấn động trời đất vang lên, vùng biển ở phía xa bỗng dưng nổ mạnh!
Cột nước cao tới mười mét, bọt nước bắn tung tóe. Khói đen đầy trời, ánh lửa ngút ngàn, chiếu sáng cả một góc trời.
Sở Tinh Trạch ngơ ngác mà nhìn về hướng vụ nổ, hai mắt vằn lên tơ máu, suy sụp quỳ rạp xuống đất, gầm lên tuyệt vọng: "A ——!!!"
Phong lưu công từ: Tạm biệt Sở Tinh Trạch, tạm biệt bánh bao thứ 3. Lần này thất hứa là lỗi do một một mình, mình bị vướng chuyện cá nhân. Mình xin lỗi tất cả mọi người. Vì vậy mình sẽ đăng hết hết phúc lợi coi như tạ lỗi. Mong mọi người lượng thứ. I"m so sorry guys!