*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ninh Tịnh lau máu còn đọng lại trên đầu ngón tay. Thú con vừa phá xác theo bản năng sẽ khóc lóc đòi ăn, rồng cũng không ngoại lệ. Món ăn chủ yếu của chúng là các loại thịt.
Rồng là cỗ máy chiến đấu bất khả chiến bại khi chúng lớn lên. Sức chiến đấu của mỗi con rồng trưởng thành tương đương với cả đội quân con người. Bọn chúng có thân hình cường tráng, cộng thêm đôi cánh dơi rộng lớn có sức mạnh nâng đỡ thân thể hơn trăm tấn bay lên, mỗi lần vỗ cánh là một lần trấn động đến xuất hiện vòi rồng. Quanh thân được vảy cứng bao bọc, đao thương khó nhập. Ngay cả mắt cũng có bốn lớp mí mắt, trong đó ba lớp là trong suốt, điều đó đồng nghĩa với việc dù mũi tên có bén nhọn đến đâu cũng không thể làm thương tổn chỗ yếu ớt nhất của nó.
Rồng có năm giác quan nhạy bén, đặc biệt là thị lực phi thường. Tầm nhìn trong bóng tối của chúng mạnh hơn gấp bốn lần so với các loài vật khác. Lại càng không cần bàn đến móng vuốt sắc bén có thể xé xác con mồi trong vòng tích tắc, hàm răng cong sắc nhọn, chiếc đuôi khổng lồ có thể quật đôi xương sống của kẻ thù với sức bật phi thường. Chúng biết phun lửa, bay lượn, lặn xuống đáy vực sâu, dường như chúng sinh ra đã định sẵn là kẻ giết người hoàn hảo của tự nhiên.
So với thời kỳ siêu việt khi trưởng thành thì rồng là giống loài tương đối yếu ớt khi còn nhỏ. Bọn chúng không có tập tính quần cư và thói quen chăm sóc con non. Rồng mẹ sau khi đẻ trứng xong liền vỗ mông chạy lấy người. Nhờ có vỏ trứng bách độc xâm hại mà rồng con có thể bảo vệ mình khỏi răng nanh cùng dịch dạ dày của các loài động vật săn mồi. Nhưng sau khi trứng nở thì lớp bảo hộ này cũng biến mất, từ đó chúng phải tự lực cánh sinh.
Để nhanh chóng thích ứng với môi trường khắc nghiệt bên ngoài vỏ trứng nên mỗi con rồng sinh ra đều bỏ qua bước mọc răng, chúng có thể trực tiếp ăn thịt vụn luôn.
Dẫu sao thì ăn nhiều thịt mới có thể lớn lên khỏe mạnh.
Đúng là trẻ sơ sinh thì không nên mang ra ngoài, nhưng Thần đường lại là nơi cực kỳ kiêng kị ma vật, lỡ chẳng may Trứng Thối phát ra âm thanh nào đó mà bị người khác nghe thấy thì nhất định nó sẽ bị đánh chết. Ninh Tịnh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm giấu Trứng Thối vào trong túi áo choàng, lấy áo khoác làm lá chắn rồi bay thẳng đến nhà bếp của Thần đường.
Sự biến thái của Thần đường chỉ giới hạn ở việc diệt bỏ mọi dục vọng giữa nam và nữ, còn đâu không có quy định nào cho thấy họ chỉ được phép ăn chay. Chính vì vậy mà thiết lập trong phòng bếp vẫn mang các nét đặc trưng của con người, tương tự như tiệc buffet đứng, bất kể lúc nào đói đều có thể đến lấy thức ăn.
Hiện giờ trong bếp đang không có ai, Ninh Tịnh cầm chén dĩa đi dạo một vòng, các món thịt ở đây đều chế biến sẵn, không biết Trứng Thối có thích hay không nữa?
Có lẽ ngửi thấy mùi thịt nên Trứng Thối nằm trong túi bắt đầu không an phận cựa quậy lung tung. Hai chi trước đen nhánh bám lấy mép túi, cái đầu nhỏ góc cạnh nhô ra, lỗ mũi ở trong không khí hít lấy hít để, hết liếc Ninh Tịnh rồi lại thèm khát nhìn chằm chằm đĩa thịt trên bàn.
Ninh Tịnh giật giật khóe miệng, ấn đầu hắn xuống: " Suỵt, đừng ra ngoài"
Trứng Thối dường như nghe hiểu ý cô, khịt mũi cái rồi ngoan ngoãn chui vào trong.
Ninh Tịnh nhanh chóng gắp thịt vào đĩa, mỗi loại đều gắp lấy một miếng. Trứng Thối không phải là động vật thuần túy, nếu nhất định phải so sánh thì thật ra hắn càng giống người Ma tộc hơn. Mới sinh đã hung tàn như vậy, các quy tắc thiếu muối thiếu đường linh tinh chắc chẳng cần phải lo lắng.
Sau khi trở lại phòng, Ninh Tịnh dọn hết đống thần điển trên bàn xuống thảm rồi lần lượt bày thức ăn lên. Mặc dù hàm răng nhỏ xíu nhưng tốc độ xé thịt của Trứng Thối lại nhanh vô cùng, hoàn toàn là cách ăn nguyên thủy.
Ninh Tịnh: "..." Ninh Tịnh phức tạp nhìn thoáng qua đầu ngón tay bị cắn. Sau khi máu ngừng chảy, hầu như đã không còn thấy miệng vết thương, đột nhiên cảm thấy Trứng Thối vẫn nhân từ với cô chán, nếu chiếu theo tướng ăn của hắn, ngón tay của cô có lẽ đã sớm đi đời nhà ma.
Dẫu sao vẫn là rồng con, dù ăn ngon miệng đến mấy cũng không thể nhét hết đống thịt trên bàn vào bụng. Sau khi càn quét được nửa đường, Trứng Thối cuối cùng đã ăn no kễnh bụng.
Hệ thống: " Đinh! Tiến độ hoàn thành cốt truyện tăng lên, tổng giả trị hiện tại: 5%"
Hệ thống: " Đinh! Giá trị nhân phẩm tăng lên, tổng giá trị hiện tại: 6 điểm"
Khi Ninh Tịnh rút khăn lụa lau miệng cho hắn còn không quên cảnh báo: " Lần này không được cắn ta đâu nha."
Trứng Thối ăn no ngoãn ngoãn ngồi xuống cho Ninh Tịnh lau miệng, đôi mắt đỏ thẫm tròn xoe lẳng lặng quan sát người trước mắt. Ánh mặt trời gay gắt ngoài cửa sổ hắt xuống như phủ lên một lớp mật ong vàng óng ánh trên đôi cánh của Ninh Tịnh, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu như mặt hồ thăm thẳm, trong vắt mà hờ hững.
Khi chưa phá xác, tuy hắn không thể nhìn thấy bất cứ cái gì bên ngoài lớp vỏ. Nhưng trên thực tế, bên ngoài xảy ra cái gì Trứng Thối vẫn có thể cảm nhận được. Hắn biết người sinh ra mình là một con hắc long, biết mình bị ngậm đến một nơi vừa hôi vừa ấm áp, hắn ở đó ngâm rất lâu rất lâu thì được người nào đó nhặt về, hắn còn biết người có dòng máu ngọt ngào cùng đôi cánh trắng muốt trước mắt chính là người sẽ dịu dàng cho hắn ăn ngon.
Khi trứng chưa nở, cô ấy sẽ dành thời gian cùng hắn nói chuyện. Mới đầu hắn không hiểu cô nói cái gì vì hắn chỉ quen nghe ngôn ngữ Ma tộc cùng tiếng kêu của Tái Duy. Nhưng sau đó, khi tần suất của một vài từ đơn cứ lặp đi lặp lại, hắn dần dần có thể hiểu được những gì cô muốn diễn tả.
Hắn nhớ rõ từ " Trứng Thối" có tỷ lệ lặp lại nhiều nhất, đây liệu có phải là cái tên cô đã đặt cho hắn?
Ở Ma giới, hầu hết những con rồng đều không có tên. Trao quyền đặt tên cho người khác là một hành động cực kì thân mật của loài rồng, điều đó biểu thị hai bên phải vô cùng tin tưởng lẫn nhau.
Nghĩ vậy, Trứng Thối nhẹ nhàng nghiêng đầu, cọ cọ vào lòng bàn tay Ninh Tịnh.
Lúc đầu Ninh Tịnh có hơi ngẩn người khi nhận thấy lòng bàn tay có vật gì thô ráp cọ xát, nhưng ngay sau đó liền hết sức vui vẻ vuốt ve đầu Trứng Thối.
Thiên giới một ngày có 24 tiếng đồng hồ là ban ngày, còn lại 12 giờ là thời gian nghỉ ngơi. Ninh Tịnh cảm thấy những người mê ngủ nướng nhất định sẽ thích cuộc sống ở Thiên giới.
Ninh Tịnh đặt một cái tổ nhỏ cạnh bàn để Trứng Thối có thể nằm đó phơi nắng tiêu cơm. Còn cô sẽ cố gắng tranh thủ xem xong cuốn Thần điển trước khi trời tối.
Thần quan không phải chỉ nguyên chủ trì các buổi ngâm xướng, mà mỗi ngày còn phải dành thời gian để tiếp kiến con dân Thiên tộc, giúp họ cầu phúc hoặc trừ tà. Là một phó thần quan nhưng Brent còn nổi tiếng hơn nhiều so với các đại thần quan, hằng ngày đều có rất đông người tìm đến hắn. Tuy nhiên phàm là những người có chức vị cao như Brent thì thông thường họ sẽ chỉ ra tay khi có những trường hợp đặc biệt. Cho nên, hầu như đều là Ninh Tịnh thay hắn tiếp kiến con dân Thiên tộc, còn nhiệm vụ của Brent thì chính là đảm nhiệm công việc mỉm cười vui vẻ nhìn đồ đệ cosplay con quay từ cái ghế sau lưng cô.
Ma pháp hệ Quang Minh rất đỉnh, chỉ có điều chú ngữ thì vừa dài vừa đáng ghét, lại còn không được phép đọc sai. Không lấy đâu xa, chỉ nguyên một cái ma pháp ban phước bình thường cũng có thể đốt trụi đôi cánh của người khác trong vài phút nếu như niệm sai. (=_=)
Để bản thân đỡ bẽ mặt cũng như không để Brent phát hiện ra điều gì bất thường, nên tối nào Ninh Tịnh cũng nghiêm túc ngồi học thuộc, ngoài ra còn nhờ hệ thống đưa ra một số gợi ý ngay tại chỗ khi luyện tập.
Một bộ Thần điển hoàn chỉnh gồm có 29 cuốn, nguyên chú ngữ thường dùng đã chiếm hết 16 cuốn, biến thái như vậy, cũng không hiểu sao nguyên chủ có thể ghi nhớ hết ngần ấy. (╯‵□′)╯︵┻━┻
Ninh Tịnh dùng ngón trỏ tay trái giữ sách, miệng đọc chú ngữ, tai phải nhẹ nhàng vung lên thủ thế chuẩn bị thi pháp, luyện hết trang này rồi lại sang trang khác.
Trong không khí chỉ còn tiếng lật sách vang vọng, không biết qua bao lâu, Ninh Tịnh đột nhiên cảm thấy tay trái âm ấm, hóa ra là Trứng Thối ngủ gật lăn về phía này, cái đầu nghiêng ngả gục sát tay Ninh Tịnh, trong miệng còn khẽ ngáy khò khò, không biết mơ cái gì mà cứ lấy đuôi quấn chặt ngón tay út của cô.
Ninh Tịnh dừng động tác lật sách trên tay.
Cô chợt nghĩ đến một vấn đề nên mở miệng hỏi hệ thống: " Hệ thống, sau này Trứng Thối có thể lớn đến mức nào nhỉ?"
Hệ thống: " Xu hướng tăng trưởng của rồng là một đường cong có xu hướng dốc lên, bọn chúng có tuổi thọ vô tận. Trước năm tuổi, chúng thuộc về thời kỳ ấu niên, hình rồng rất nhỏ. Sau năm tuổi, chúng bắt đầu phát triển một cách thần tốc, cân nặng cuối cùng có thể đạt hơn một trăm tấn, thân mình có thể cao đến mấy chục mét. Ba trăm tuổi bắt đầu tiến vào thời kỳ thành niên, sau đó mọi phương diện sẽ bước vào giai đoạn hoàng kim."
Ninh Tịnh: " Khoan đã, ngươi nói hắn năm tuổi sẽ bắt đầu bành trướng.... ơ thế nhỡ hắn căng đến nứt phòng ta thì phải làm sao?"
Hệ thống: " Không phải lo, một năm sau khi hắn mọc sừng là có thể hóa thành hình người."
Nhắc đến tuổi làm Ninh Tịnh chợt nhớ tới vấn đề thời gian khác nhau giữa Thiên giới và Ma giới: " Hệ thống, nhiệm vụ của chúng ta chỉ cần sau tám năm là có thể rời đi, nhưng lần này thời gian của hai địa điểm không đồng nhất. Một ngày ở Thiên giới bằng một năm ở Ma giới. Vậy chúng ta nên sử dụng bên nào?"
Hệ thống: " Lấy tám năm của người làm chuẩn, nói cụ thể hơn là sẽ dựa vào vị trí nơi ngươi đang sống. Ta lấy ví dụ, ngươi ở Thiên giới tám ngày, tuy Ma giới đã trôi qua tám năm nhưng ngươi vẫn chưa thể đi, bởi vì đối với ngươi mà nói thì nhiệm vụ mới chỉ thực hiện được tám ngày. Nhưng nếu ngươi ở Ma giới tám năm, mặc dù ở Thiên giới mới trôi qua tám ngày nhưng ngươi vẫn có thể đi, bởi vì đối với ngươi mà nói thì nhiệm vụ của ngươi đã diễn ra được tám năm."
Ninh Tịnh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Từ ngày Trứng Thối phá vỏ, hôm nào Ninh Tịnh cũng lấy thịt từ phòng bếp về cho hắn ăn. Trong mắt người khác, lượng thức ăn gần đây của Ninh Tịnh đột nhiên tăng gấp đôi, gần như có xu hướng ăn sạch nhà ăn.
Sau một khoảng thời gian sống dưới ánh mắt dè bỉu của mọi người, Ninh Tịnh dần dần chuyển từ tâm trạng chột dạ sang thái độ điếc không sợ súng.
Sức ăn của Trứng Thôi đúng là kinh người, cái bụng nhỏ xíu mà lượng thức ăn đã xấp xỉ bằng với Ninh Tịnh.
Cũng may Thần đường là cơ quan nhà nước, bằng không dựa vào sức ăn của Trứng Thối thì dù cô có làm bao nhiêu việc cũng không đủ để nuôi sống hắn. (=_=)
Tuy cuồng thịt nhưng Trứng Thối không hề
có xu hướng béo lên, tiêu hóa thật sự rất nhanh. Có lẽ đúng như những gì hệ thống nói, trước một tuổi thì đừng trông mong hắn có thể to ra bao nhiêu.
Rồng là sinh vật sống đơn độc, chúng không thích bám dính trong lòng người, ngay cả khi muốn biểu đạt tình cảm cũng chỉ lấy đầu rồng cọ cọ. Biết được điều này nên Ninh Tịnh đã cố ý tìm một góc trong phòng để đặt tổ cho hắn. Góc đó có ánh nắng ấm áp chiếu rọi, rất thích hợp để ngủ nướng. Một điều đặc biệt nữa chính là tổ của hắn vừa vặn nằm ở góc khuất. Ngay cả khi có ai đó bước vào cửa cũng sẽ không nhìn thấy hắn. Trong trường hợp tệ hơn là có ai đó bước vào phòng thì cũng chỉ cần lấy lụa che đi là được.
Tối đó, Ninh Tịnh dùng ma pháp hệ Quang Minh thắp sáng bấc đèn hình hoa sen rồi lấy chụp đèn cẩn thận cài lên.
Ít lâu trước, có một lần Xú Trứng vô tình đụng trúng bấc đèn đang cháy. Nếu là người Thiên tộc không cẩn thận chạm phải ánh lửa do ma pháp Quang Minh tạo ra thì cùng lắm chỉ cảm thấy hơi rát, để lâu mới có thể bị bỏng. Nhưng Ma tộc thì không có đãi ngộ như vậy, làn da của chúng bị ma pháp Quang Minh đốt không thương tiếc, nếu không tránh kịp thì nguy cơ để lại sẹo sẽ rất cao.
Từ lần cánh dơi của Trứng Thối bị bỏng thì Ninh Tịnh mới nghĩ đến việc cài thêm chụp đèn cho tất cả đèn dầu trong phòng.
Trong thần điển có ghi lại các loại ma pháp dùng để chữa trị vết thương, nhưng tương tự như trên, chúng chỉ áp dụng cho người Thiên tộc. Còn đối với người Ma tộc thì nó chỉ làm tình hình trở nên tồi tệ hơn, thậm chí là làm vết thương nặng thêm. Cho nên Ninh Tịnh mới không dám dùng nó để trị liệu cho Trứng Thối, chỉ có thể sử dụng phương pháp dân gian là bôi thuốc để chữa lành vết thương.
Có lẽ vì vậy mà khoảng thời gian này Trứng Thối trông có vẻ héo hơn thường ngày. Trước đây lúc nào Ninh Tịnh đọc sách cũng thấy hắn chạy lăng xăng khắp phòng.
Ninh Tịnh đặt mông xuống đệm mềm, vẻ mặt cam chịu mở quyển Thần điển, buồn rầu chuẩn bị lấy bút lông ra chép bài. Nhìn sang thấy Trứng Thối rầu rĩ gục xuống mặt bàn, cánh dơi được bôi thuốc cẩn thận sau khi bị bỏng ỉu xìu cụp xuống, Ninh Tịnh cảm thấy hơi buồn cười, định với lấy túi tiền thì bỗng sờ thấy một thứ gì đó cưng cứng lành lạnh.
Móc ra mới thấy hóa ra là viên kết tinh thạch lưu lại sau buổi luyện tập ma pháp hôm nay.
Ma pháp hệ Quang Minh vô cùng hoa lệ hoành tráng, mỗi ma pháp bắn ra đều như pháo hoa nở rộ giữa không trung rồi hóa thành bụi sao rơi xuống. Đôi khi những bụi sao này sẽ hóa thành thực thể, hay chính là những viên kết tinh thạch trong suốt nhiều màu sắc. Nhưng chúng ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp thì không có tác dụng gì cả, giá trị cũng thấp.
Ninh Tịnh nói: " Trứng Thối, ta tặng ngươi một món quà."
Trứng Thối lờ đờ ngoảnh lại, tò mò nhìn Ninh Tịnh, sau đó đứng thẳng dậy, lạch bạch đi tới chỗ cô.
Ninh Tịnh đặt tay lên bàn nắm lại giả vờ bí hiểm, dưới cái nhìn chăm chú của Trứng Thối, cô chậm rãi duỗi mở từng ngón tay, trong lòng bàn tay trắng muốt bất ngờ xuất hiện một viên pha lê hình ngũ giác, tựa như đôi mắt cô, trong suốt màu hổ phách.
Khóe mắt ỉu xìu của Trứng Thối chợt căng lên, hai mắt sáng bừng!!!
Hệ thống: " Đinh! Giá trị nhân phẩm tăng cao, tổng giá trị hiện tại: 12 điểm"
Trứng Thối ôm được viên đá trong tay Ninh Tịnh thì đi luôn, nhưng đi chưa đầy hai bước đã bất chợt xoay người, vươn đầu lưỡi thô ráp liếm liếm lòng bàn tay Ninh Tịnh giống như một chú cún nhỏ.
Ninh Tịnh khựng người, còn Trứng Thối thì vui vẻ ngồi một bên vờn đá.
Dỗ dành thành công thằng bé, trong lòng Ninh Tịnh nghĩ thầm: Thần thoại đúng là không lừa người.
Trong những câu chuyện thần thoại Bắc Âu ở thế giới thực, có một ghi chép nói rằng rồng là sinh vật rất thích sưu tầm những món trang sức sáng lấp lánh. Lạc thú lớn nhất trong "long sinh" của những vị đại gia có tướng mạo hung ác này chính là đóng cửa tự mình thưởng thức kho tàng châu báu của mình. Mỗi ngày chúng đều thích ở trong ổ để đánh bóng những viên đá yêu quý đến sáng bong không một tì vết. Ngoài ra bọn chúng còn sẽ dùng những châu báu đó để trang trí huyệt động sao cho thật huy hoàng tráng lệ, hoàn toàn đi theo lộ trình của một tên bạo chúa danh xứng với thực.
Do đó mà trong nhiều truyền thuyết, rồng phương Tây được mô tả là hiện thân của những người bảo vệ kho báu.
Sau khi dỗ xong Trứng Thối, Ninh Tịnh tiếp tục quay lại sự nghiệp đọc sách.
Trứng Thối thỏa mãn ôm lấy kết tinh thạch, lo sợ móng tay mới mọc có thể làm xước đá nên lén lút thu móng về. Hắn gác cằm lên viên tinh thạch, chăm chú dõi theo Ninh Tịnh, nghe tiếng bút lông loạt xoạt đều đều trên trang giấy, hai mắt chậm rãi dính lại.
Lý do mà rồng cực kì bài xích khi sống cùng những con rồng khác, chính là chúng luôn ôm địch ý rất lớn với những sinh vật có ý định chiếm lấy lãnh thổ của mình.
Hơn nữa, đây không phải nơi hắn sinh ra, nơi đây không có tiếng kêu quen thuộc của Tái Duy. Ở đây có bầu trời tươi sáng xinh đẹp, lượng ánh sáng một ngày đã bằng lượng ánh sáng cả năm ở Ma giới. Hắn còn bị ma pháp làm bị thương, lại còn phải sống ẩn dật trốn tránh.
Nhưng hắn không ghét cảm giác khi sống cùng người ôn nhu này chút nào. Ngay cả khi cô là một con rồng thì hắn cũng không chán ghét.
Chỉ có điều huyệt động người này quá nhỏ, hắn không thể sống đến khi hoàn toàn trưởng thành, sừng sẽ xuyên qua trần nhà mất. Ngay cả huyệt động cũng không biết cách chọn, vừa nhìn đã biết ngay ngày thường đến cả bản thân còn không chăm sóc nổi. Chờ hắn lớn lên nhất định sẽ tìm một huyệt động cao hơn, rộng rãi hơn ở chốn ít người để cùng người này chuyển đến.
Từ đó trở đi, cô phụ trách tạo ra những viên tinh thạch xinh đẹp, còn hắn sẽ có trách nhiệm bảo vệ những viên đá quý và cô.
Sau khi hoạch định xong cho tương lai, Trứng Thối hài lòng cựa cựa hai chân, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Ninh Tịnh nghe thấy một tiếng " Cộp ~" giòn giã, hóa ra là Trứng Thối ngủ thiếp đi trên hòn đá. Ngay cả lúc ngủ cũng phải ôm viên kết tinh thạch không đáng tiền kia, rồng quả nhiên mê mấy thứ lấp lánh mà. (⊙v⊙)
Sau khi học được cách dỗ vui Trứng Thối, Ninh Tịnh rất có ý thức giữ lại những viên kết tinh thạch vốn nên vứt đi. Dường như màu sắc của kết tinh thạch sẽ chịu ảnh hưởng từ người làm ra nó, tinh thạch do ma pháp Ninh Tịnh biến ra dù ở bất kể hình dạng nào cũng chỉ có 3 màu, trong đó hổ phách là hiếm nhất.
Dần dà, Ninh Tịnh cảm thấy thật đơn điệu. Vì vậy vào ngày nọ, cô cố tình mang viên kết tinh thạch của Brent trở về.
Kết tinh thạch của Brent bất kể là màu sắc hay hình dạng đều không cùng một đẳng cấp với Ninh Tịnh. Tinh thạch bóng loáng ánh lên hai màu gradient [1], xinh đẹp vô cùng.
[1] Màu gradient là màu chuyển sắcBất giác Ninh Tịnh đã đến Thần đường được một tháng.
Ninh Tịnh miễn cưỡng làm quen với công việc của một thần quan thông qua những buổi học thuộc lòng " nước đến chân mới nhảy" mỗi đêm, cũng nhờ vậy mà cô bảo trì thành công hình tượng lãnh đạm cấm dục của nguyên chủ. Nhưng thời gian tươi đẹp không kéo dài được bao lâu, chiều hôm nay, sau khi kết thúc buổi lễ ngâm xướng, Brent bảo cô hãy đi ngủ thật sớm tối nay vì ngày mai hắn muốn mang cô ra khỏi Thần đường, khảo sát ở một nơi xảy ra hiện tượng dị thường.
Ninh Tịnh càu nhàu: " Tên này bây giờ thật là..... nếu muốn ta tăng ca đột xuất thì ít nhất cũng phải thêm tiền chứ."
Hệ thống trợn trắng mắt.
Brent không nói chính xác sẽ đi nơi nào, nhưng Ninh Tịnh vẫn lên kế hoạch mang Trứng Thối đi cùng. Số người không thích cô trong Thần đường nhiều đến thế nào cô biết chứ.
Cô không yên tâm để Trứng Thối một mình ở lại Thần đường khi cả cô và Brent đều không có ở đây.
Vào đêm trước khi xuất phát, hiếm lắm mới có dịp Ninh Tịnh không phải ngồi đọc sách. Đầu tiên cô dọn lại tổ của Trứng Thối rồi dự định tý nữa sẽ giấu nó dưới gậm giường. Sau đó, cô lục lọi tủ quần áo của nguyên chủ để kiếm một cái tay nải phù hợp cho Trứng Thối chui vào, còn cẩn thận khoét hai lỗ nhỏ cho hắn có không gian hô hấp. Nếu cứ đặt hắn trực tiếp trong túi áo choàng thì có khả năng hắn sẽ bị rơi ra ngoài khi đang bay.
Đột nhiên, cánh cửa lâu ngày không ai hỏi thăm bỗng vang lên tiếng gõ nhịp nhàng, giọng nói dịu dàng của Brent vọng vào: " Hera, ta quên dặn con một số điều cần lưu ý về lịch trình ngày mai."
Ninh Tịnh: "!!!"
Anh chàng này sao tự dưng lại chọn lúc này mà đến vậy?
Trứng Thối nhéo mắt, từ cổ họng phát ra vài tiếng gầm gừ uy hiếp, kèm theo sau là một tia lửa nhàn nhạt phun ra từ miêng hắn.
Ninh Tịnh hỏa tốc đóng tủ quần áo lại, sải bước thật nhanh về phía Trứng Thối, vội đến nỗi hai chân vấp vào ghế suýt thì ngã chỏng chơ. Đã quá muộn để tìm chỗ giấu, may mắn trong cái khó ló cái khôn, Ninh Tịnh đem cả ổ cả Trứng Thối thô bạo nhét xuống gậm bàn.
Trứng Thối: "...."
Ninh Tịnh ghé mặt xuống gậm bàn, đưa tay làm động tác " im lặng" với Trứng Thối, dùng khăn trải bàn khe khuất hắn sau đó mới sửa sang lại đầu tóc đi mở cửa.
Công tử: Chưa hết phúc lợi đâu, tý nữa ta ngủ dậy còn tiếp nhé bà con.