Một đời này Ninh Tịnh chỉ nuôi Trứng Thối chưa đến 2 năm. Nhưng có lẽ do cô tận mắt chứng kiến Trứng Thối từ một quả trứng tròn phá vỏ trở thành rồng rồi đến hoá hình, cuối cùng trổ mã thành chàng trai hơn mười tuổi như hiện nay, nên mặc dù nuôi hắn 2 năm nhưng cô lại cảm giác đã nuôi hắn 5,6 năm trời. (=_=)
Sau khi Brent hạ tối hậu thư xong, hắn dường như quay lại cuộc sống như thường, ngày ngày vùi đầu xử lý công vụ và rất ít khi gặp mặt người bị cách chức là Ninh Tịnh. Nhưng cô biết, tuy không biểu hiện ra mặt nhưng hắn vẫn có chút thất vọng đối với cô. Chỉ có điều tình cảm nhiều năm đã lấn át nỗi thất vọng, thuyết phục bản thân tin tưởng nguyên chủ có thể quay đầu là bờ, nên hắn mới thả cho cô một đường lui.
Lấy trứng chọi đá với đại khí vận giả là điều không khôn ngoan, có lẽ đã đến lúc cô phải nói lời chia tay cùng Trứng Thối.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Trứng Thối nằm nghiêng bên người Ninh Tịnh, lưng quay vào trong, một tay gối dưới đầu, một tay ngay cả trong mơ cũng nắm lấy cổ tay Ninh Tịnh thật chặt.
Hô hấp của Trứng Thối rất ổn định, nhưng Ninh Tịnh không tài nào ngủ được, trằn trọc hỏi hệ thống: " Hệ thống, ta cảm thấy làm như vậy không ổn"
Hệ thống: " Cái gì không ổn?"
Ninh Tịnh: " Ngươi nghĩ lại xem, trong mạch truyện gốc, Trứng Thối mãi đến năm 5 tuổi mới rời đi. Bây giờ hắn rời khỏi Thiên giới trước 3 năm. Nếu quy sang thời gian Ma giới thì phải sớm đến 1000 năm, theo như giả thiết ngươi nói thì hắn " Hai trăm tuổi đã trở thành Ma vương", vậy chẳng phải hắn sẽ trở thành Ma vương sớm hơn 800 năm sao? Không nói đến chuyện Ma giới lúc ấy có điều kiện giúp hắn trở thành Ma vương hay không, riêng việc hắn có thể sống sót hay không đã là cả 1 vấn đề. Cuộc đối đầu với Brent nhất định sẽ xảy ra sai lệch"
Hệ thống: " Ký chủ, ngươi không cần lo lắng về vấn đề thời gian. Ta đã tham khảo trước với tổng bộ về vấn đề này, câu trả lời của tổng bộ là: Tất cả đều lấy thời gian của đại khí vận giả làm chuẩn mực. Brent bị đánh lén vào năm thứ 6 khi nhiệm vụ bắt đầu, mốc thời gian này sẽ không thay đổi. Thời điểm A Tư Già Lạc thành Ma vương cũng sẽ được điều chỉnh theo."
Ninh Tịnh suy xét một hồi rồi nói: " Vậy ta sẽ ở Ma giới với hắn 1 năm, nếu quả thật hắn có thể sống sót, ta sẽ đi ngay"
Hệ thống: " Cũng được, nhớ chú ý thời gian"
Ninh Tịnh gật đầu.
Nói là làm, đêm hôm sau Ninh Tịnh bắt đầu hành động. Cô đem một ít vật dụng giữ ấm hằng ngày, tiện thể mang theo đống kết tinh thạch Trứng Thối yêu thích, tất cả nhét vào tay nải trong hòm. Gia sản của Trứng Thối ít đến đáng thương, nhét lấy nhét để vẫn chưa đầy một rương hành lý.
Lúc cô thu thập đồ đạc, Trứng Thối khó hiểu hỏi: " Chúng ta đi đâu vậy?"
Ninh Tịnh nhấc hòm lên ước lượng, nó không nặng lắm, sau đó vác hòm đến trước mặt Trứng Thối bảo hắn cầm, lúc này mới mỉm cười trả lời: " Ta sẽ sống ở Ma giới với ngươi 1 khoảng thời gian"
Là " Ta sẽ sống với ngươi 1 khoảng thời gian" chứ không phải" chúng ta sẽ sống cùng nhau".
Dĩ nhiên bây giờ Trứng Thối chưa hiểu hết hàm ý trong câu nói của Ninh Tịnh, hắn bây giờ đang mải đắm chìm trong sung sướng, làm người Ma tộc, hắn dĩ nhiên thích mảnh đất quỷ dị ở Ma giới, chẳng qua Hera thích sống ở động trên Thiên giới nên hắn mới nguyện ý nhường cô. Hiện giờ cô chủ động nói muốn sống ở Ma giới, đương nhiên hợp với mong muốn của Trứng Thối. ( ⊙v⊙)
Hai người lặng lẽ chuyển đến Ma giới. Dưới sự nhắc nhở của hệ thống, Ninh Tịnh tìm được một hang động khổng lồ nằm sâu trong ngọn núi cao sừng sững.
Đây là hang động tự nhiên cao đến hàng chục mét, miệng hang ở ngay trên vách núi, xuyên qua miệng hang là không gian tối tăm rộng lớn, thích hợp cho thân hình của Trứng Thối sau này.
Bề mặt hang thô ráp bụi bặm, nhưng vẫn may là nơi đây khô ráo. Tuy bị bỏ hoang nhưng không có mùi khó chịu. Trong nguyên tác, nơi này vốn là sào huyệt đầu tiên do A Tư Già Lạc đánh dấu sau khi hắn mọc cánh thành công, Ninh Tịnh mang hắn tới nơi này chẳng qua là để tuân theo con đường nguyên tác vốn có.
Hàng ngàn năm sau, khi A Tư Già Lạc trở thành Ma vương của Ma giới, cái hang động hoang vắng này sẽ được san bằng và thay thế bằng một toà cung điện nguy nga. Lấy nơi này làm trung tâm, thành phố phồn hoa và sa đoạ nhất Ma giới - Verdoga đã ra đời như thế.
Hai người dọn dẹp nơi này mất hơn hai ngày, phủ một lớp da thú mềm mại và ấm áp lên mặt đất, khoét đá làm bệ bếp rồi cùng nhau dọn vào.
Một ngày ở Thiên giới bằng 1 năm ở Ma giới, vào thời điểm bị theo dõi sát sao này, Ninh Tịnh không thể vô duyên vô cớ biến mất cả ngày trời ở Thần hội. Cho nên thời gian cô có thể cho Trứng Thối chỉ còn một năm cuối cùng này. Cô nhất định phải dùng khoảng thời gian này để xác nhận Trứng Thối có thể tự mình sốt tốt.
Theo hướng dẫn hệ thống cung cấp, Ninh Tịnh bắt đầu bài học huấn luyện Trứng Thối săn mồi.
Lúc mới bắt đầu, Trứng Thối còn chưa biết cách lựa chọn con mồi, trong lúc săn mồi vô tình ngắm bừa vào một Ma vật không cùng đẳng cấp, kết quả bị nó đuổi đến tè dầm về hang. Sau vài bài học, hắn đã biết cách chọn đúng con mồi để xuống tay trong cả đàn thú đi săn.
Quá trình săn thú không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, lúc Trứng Thối ngậm con mồi trở về đôi khi sẽ mang theo cả một vài vết thương nhỏ. Ninh Tịnh biết. Nhưng ngoại trừ lần đầu tiên bị Ma vật cao cấp đuổi về tận động, cô có ra tay giúp tinh lọc Ma vật, còn những lần sau cô đều cắn răng hạ quyết tâm không ra tay giúp đỡ.
Đương nhiên dưới góc nhìn của Trứng Thối, học săn thú là bước đầu tiên hắn bắt đầu gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình! Tuy lúc bắt đầu rất mệt, nhưng chỉ cần tượng tượng đến người con gái dịu dàng với đôi cánh trắng nguyện ý sống cùng hắn ở nơi này, hơn nữa, mỗi lần ngậm con mồi về dỗ cô ăn là mỗi lần hắn cảm thấy thành tựu, cứ như vậy mệt đến mấy cũng xứng đáng! ( ⊙v⊙)
Hai người chuyển về sống cùng nhau đương nhiên phải hoà hợp cách sống. Lúc đầu khi mới săn thú trở về, hắn hưng phấn đến nỗi chân chưa đáp đất đã vội vã ném con mồi xuống dưới, móng chân dính máu vô tư chùi lên mặt thảm da thú, Ninh Tịnh khi ấy cau chặt mày, thẳng tay đuổi hắn ra khỏi động. Từ đó Trứng Thối đã học cách lau sạch máu rồi mới tiến vào động.
Thói quen ăn cơm cũng phải nhất quán. Là rồng nên sống chín kiểu nào Trứng Thối cũng ăn. Thịt chín tuy ăn ngon nhưng chế biến phức tạp, thịt tươi dính máu ăn lại có phong thái riêng. Nhưng hắn biết Hera không thích mùi tanh của thịt sống nên hắn luôn tự giác ăn thịt chín theo cô.
Thịt dùng chính ngọn lửa của hắn để nướng. Có lần hắn không khống chế tốt độ lửa, đem thịt nướng đến cháy đen, nhưng Hera không hề ghét bỏ, dùng dao nhỏ cắt đi phần thịt bị cháy bên ngoài rồi cắt nhỏ từng miếng thịt non bên trong cho hai người ăn.
Ma giới khác Thiên giới bốn mùa như xuân, bây giờ đã bước sang mùa Đông, cực kì lạnh giá, thỉnh thoảng còn xuất hiện mưa đá. Đồng thời Ma giới hiện nay cũng là mùa nguy hiểm nhất, ngẫu nhiên còn bắt gặp Ma thú dữ tợn xông ra ngoài kiếm ăn, thậm chí tới gần sào huyệt.
Lò sưởi ốp trong hang rực cháy, ấm áp khác xa bên ngoài. Mỗi đêm Ninh Tịnh đều trải 2 tầng da thú rồi mới đi ngủ, Trứng Thối thì hoá thành rồng che kín cửa động, hắn cuộn tròn người, vây kín ổ chăn cùng cô vào giữa bụng.
Ban đêm lúc xoay người, thỉnh thoảng Ninh Tịnh sẽ ngẫu nhiên sờ trúng vảy rồng của hắn. Cách 1 lớp vỏ lạnh lẽo, tuy không cảm nhận được độ ấm cơ thể nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy vô cùng an tâm. Mỗi lần như vậy, Trứng Thối đều hốt hoảng mở mắt xem mình có đè trúng cô hay không, sau khi xác nhận cô đang ngủ ngon lành mới yên lòng nhắm mắt ngủ tiếp.
Tuy mùa đông như này rất khó săn mồi nhưng hắn cảm thấy, một cái sào huyệt ấm áp cất chứa rất nhiều đá quý lấp lánh, cộng thêm người con gái dịu dàng với đôi cánh trắng ở nhà đợi hắn, không có người đáng ghét quấy rầy, long sinh như vậy thật sự hoàn mỹ.
Trải qua một năm dãi dầu mưa gió săn thú, ánh mắt Trứng Thối dần thay đổi, trải qua quá trình đổi vảy, vảy hắn bây giờ đao thương khó nhập, nước lửa bất xâm. Nanh vuốt sắc bén, khi cánh rơi khởi động đã có thể tạo ra lốc xoáy. Hắn giờ đây đã dần vững gót trên đỉnh chuỗi thức ăn.
Long không phải sủng vật nuôi trong nhà kính, bọn chúng trời sinh là kẻ mạnh nhất trong môi trường hoang dã tàn khốc.
Bề ngoài Trứng Thối không chỉ lớn gấp 2 lần. Mà mỗi lần đứng trên mặt đất, Ninh Tịnh đều phải ngước lên mới nhìn thấy hắn, lúc nói chuyện cũng phải gào thật to.
Vì không nỡ làm Ninh Tịnh mỏi cổ nên mỗi lần nói chuyện Trứng Thối đều đặt Ninh Tịnh trong lòng bàn tay, giơ cô lên cao nghiêm túc lắng nghe cô nói. Mỗi lần Ninh Tịnh nhìn vào đôi mắt đỏ thẫm phản chiếu hình ảnh bản thân là mỗi lần cô nhớ lại cảnh tượng cô đặt Trứng Thối trong lòng bàn tay, hình như cũng..... là việc hơn hai năm về trước.
Ninh Tịnh: " Mẹ nó, tốc độ lớn lên thật sự đáng sợ, nếu tiếp tục như vậy không chừng sẽ đâm thủng trời mất?"
Hệ thống: " Không đâu. Hắn lớn gấp đôi bây giờ là cơ thể định hình rồi"
Thời
gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đã gần hết 1 năm. Thời gian tạm biệt càng lúc càng gần. Tiến độ hoàn thành cốt truyện cũng từ từ bò lên mức 30%.
Trải qua khoảng thời gian tập huấn ma quỷ vừa qua, giờ đây Trứng Thối đã hoàn toàn nắm trong tay năng lực sinh tồn ở Ma giới. Ninh Tịnh đã có thể an tâm rời đi. Bởi đi một mình nên cô không cần mang theo hành lý, trực tiếp đi là được.
Chỉ có điều nếu chạy trốn như vậy thì rất có thể Trứng Thối sẽ đi khắp nơi tìm cô, thôi thì để lại lời nhắn thì hơn.
Hoàng hôn buông xuống, một con rồng đen toàn thân đen nhánh đón ánh chiều tà bay qua núi đồi trùng điệp, dừng chân ở cửa hang nào đó. Sau khi lau khô móng vuốt, Trứng Thối quắp theo một con Tái Duy đã chặt đứt cổ nhảy vào hang.
Nhưng sau khi tiến vào hang động mới phát hiện trong hang trống không, hoàn toàn không một bóng người. Trứng Thối ném con mồi xuống đất, biến thành hình người, lấy quần áo gấp gọn trên đầu giường mặc vào.
Hắn lúc này đã có bộ dạng của một thiếu niên mười bốn, mười năm tuổi đầu, dáng người tinh tế, chân tay thon dài.
Sau khi mặc quần áo xong xuôi, hắn nghi hoặc nhìn ngó xung quanh, bỗng thấy trong không khí cách đó không xa có một quả cầu màu vàng đang lơ lửng giữa không trung. Hắn biết thứ này, đây là công cụ truyền tin của người Thiên tộc.
Trong lòng sinh ra dự cảm chẳng lành, Trứng Thối đi tới trước mặt quả cầu vàng. Giống như cảm ứng được hắn tới gần, quả cầu vàng lơ lửng giữa không trung nháy mắt biến thành trang sách, Trứng Thối quét một lượt qua văn tự viết trên đó. Nhìn qua còn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng sau khi nhìn kĩ một lần nữa thì đồng tử Trứng Thối co lại, Tái Duy cũng chẳng thèm xử lý, thậm chí quên luôn cách biến hình, cứ thế vỗ cánh với tốc độ nhanh nhất đuổi về phía cổng Ma giới.
Tại cổng Ma giới, Ninh Tịnh mặc trên người bộ áo choàng trắng tinh khôi, đứng tựa vào cửa đợi chờ hắn đến.
Hoàng hôn tan biến, bóng tối sà xuống Ma giới. Ninh Tịnh ngẩng đầu, trông thấy phía xa xăm có một luồng ma khí mãnh liệt trực chờ lao tới.
Trứng Thối lòng nóng như lửa đốt phi thẳng đến cửa khẩu Ma giới, từ xa trông thấy Ninh Tịnh thì thở phào nhẹ nhõm, dừng trên mặt đất, chạy về phía cô.
Ninh Tịnh bình tĩnh nhìn Trứng Thối đi tới. Cô cũng đoán được là sau khi nhìn thấy mẩu giấy Trứng Thối nhất định sẽ đuổi theo, so với việc để hắn đuổi đến Thiên giới thì thà rằng cô ở đây ngăn hắn còn hơn.
Còn lí do tại sao chọn cổng Ma giới là nơi từ biệt là bởi vì không muốn hắn trong cơn kích động phá đi sào huyệt cả hai vất vả vun đắp.
Thấy Trứng Thối cách mình không xa lắm, Ninh Tịnh thở khẽ một hơi rồi nói: " Đứng lại"
Bước chân Trứng Thối theo bản năng dừng lại cách cô 3 mét, Ninh Tịnh chăm chú nhìn vào mắt hắn nói: " Ta biết chắc ngươi sẽ đuổi theo. Chẳng nhẽ những gì ta viết còn chưa đủ rõ ràng sao?"
" Cái gì gọi là " Thời khắc chia tay đã đến"?!" Trứng Thối gần như dựng ngược lên, vội vã nói tiếp: " Tại sao phải đi? Ngươi muốn đi đâu? Là ta chọc ngươi tức giận sao? Cùng ta sống ở đây không tốt sao?"
Đôi mắt trong sáng màu hổ phách của Ninh Tịnh ánh lên: " Chẳng phải chúng ta đã nói trước rồi sao, ta và người đến 1 lúc nào sẽ phải nói lời tạm biệt, nhưng ta sẽ luôn ở cạnh ngươi cho đến thời khắc đó. Ta đã làm được những gì ta nói, nhưng hiện tại thời khắc chia ly đã đến. Ta phải trở về Thiên giới, ngươi ở lại Ma giới sinh hoạt tiếp đi, đừng theo ta"
Trứng Thối nghe thấy thì toàn thân nhảy ngược, thề thốt chắc chắn: " Không được, nếu ngươi muốn sống ở Thiên giới, ta cùng ngươi trở về. Tóm lại, ngươi đi đâu ta đi đó"
Đến tận bây giờ hắn vẫn ôm tâm lý may mắn, cho rằng đối phương chỉ nhất thời kích động mới làm như vậy, thật ra cô không thực sự muốn rời đi.
Trứng Thối thấy Ninh Tịnh không có ý tứ từ chối rõ ràng thì an tâm phần nào, đi về phía Ninh Tịnh, định bắt lấy tay cô.
Ngay trong nháy mắt ấy, Ninh Tịnh bỗng dưng giơ tay, đầu ngón tay bắn ra ma pháp hệ quang sáng rực, bất ngờ đánh úp về phía Trứng Thối.
Trứng Thối không hề phòng bị cô, cùng với âm thanh " xèo~!" một tiếng, trên mặt đột nhiên đau nhức.
Ninh Tịnh: " Shit, phóng nhầm hướng rồi"
Hệ thống: "...." Thì ra là thế, lúc nãy nó đã cảm thấy sai sai rồi, tục ngữ có câu, đánh người không đánh mặt, ký chủ làm sao lại chọn công kích chỗ đó được?
Ninh Tịnh: " Làm thế nào để hắn tin, ta thật sự không có ý định huỷ dung hắn, thứ ta muốn bắn là tay hắn cơ?"
Hệ thống lạnh nhạt nói: " Kéo nhiều thù hận như vậy, thêm phát nữa thì có làm sao"
Trứng Thối kinh hoàng giơ tay, sờ vào sườn mặt non mềm của mình. Làn da chưa bao giờ bị thương tổn nay bị ma pháp hệ Quang vẽ lên một vết thương sâu hoắm, máu tươi túa ra không ngừng, trông cực kì ghê rợn.
Ma pháp hệ Quang Minh là thứ duy nhất mang đến thống khổ cho Ma vật. Vết thương tạo thành sẽ vĩnh viễn không bao giờ biến mất, giống như một loại sỉ nhục.
Máu tươi theo miệng vết thương chảy xuống nhưng Trứng Thối không giơ tay giữ lại. Bị người mình yêu nhất làm tổn thương, tròng mắt đỏ thẫm kinh hoàng không dám tin, cùng với đau nhức là..... chết lặng.
Ánh hoàng hôn sắp lặn về phía chân trời, trên mặt hắn dần bị sự bi thương cùng tức giận chiếm lấy.
Lấy thực lực bây giờ của Trứng Thối, còn lâu mới có thể khống chế được Ninh Tịnh. Vừa rồi cô đã cố ý khống chế lực độ, chỉ tạo nên đau đớn cảnh cáo chứ không tổn hại đến tính mạng hắn. Nhưng động tác này trong mắt Trứng Thối là hành động không thể chấp nhận được.
Vứt bỏ hắn —— cô ấy không nói đùa, cô ấy thật sự muốn vứt bỏ hắn.
Dù sao cũng nuôi hắn ngần ấy năm, nhìn vẻ bi thương hiện lên trên mặt hắn, trong một khoảnh khắc Ninh Tịnh thật sự muốn tiến lên xoa mặt hắn, nói với Trứng Thối, tất cả chỉ do nhiệm vụ thôi.
Nhưng cuối cùng cô vẫn bất động, giữ chặt hai tay, duy trì thiết lập của nhân vật, con ngươi màu hổ phách bình tĩnh nhìn hắn: " Không cần tiếp tục lại gần. Thiên giới không bao giờ chứa chấp ngươi, ta cũng không chứa chấp ngươi. Trò chơi chăn nuôi kết thúc rồi."
Trứng Thối gắt gao nhìn cô, từng câu từng chữ như rít từ kẽ răng: " Từ đầu đến cuối, chẳng nhẽ ngươi chỉ coi đây là trò chơi?"
Ninh Tịnh không trả lời vấn đề này: " Cố gắng sống sót ở Ma giới"
Trứng Thối đau đớn nhắm mắt lại, nắm tay siết đến chảy máu. Khi mở mắt ra, con ngươi đỏ thẫm tản ra ánh mắt tăm tối, chật vật cùng khẩn cầu như hoá thành hư vô, hắn nhẹ giọng nói: " Sẽ có ngày ngươi phải hối hận vì đã bỏ rơi ta"
Nhưng lời cuối cùng này Ninh Tịnh không nghe được. Lúc đó cô đã bay đến khoảng không hỗn độn, Trứng Thối quả nhiên không đuổi theo. Thân ảnh hắn dần biến nhỏ thành một chấm đen, một lúc sau gần như nhìn không rõ.
Bước qua cổng Thiên giới, Ninh Tịnh vội vã đỡ lấy cột đá cẩm thạch, hai chân mềm nhũn.
Giờ phút này bộ mặt cao thâm khó lường không duy trì nổi nữa, cô hoảng loạn kêu lên: " Mẹ kiếp! Đống kịch bản hỏng này chắc chắn là tổng bộ các ngươi muốn hố ta"
Hệ thống: "....."
Ninh Tịnh: " Trứng Thối mai mốt chẳng phải sẽ lên chức Ma vương sao, bây giờ ta đắc tội với hắn như vậy, mẹ kiếp về sau ta bị hành chết thì làm thế nào aaaaaa! "
Hệ thống nói một cách thành khẩn: " Chỉ cần cốt truyện không xảy ra Bug, thì nhiệm vụ tiếp theo chính là nhiệm vụ cuối cùng của ngươi, ngươi chỉ cần an phận làm " bao cát chắn mũi tên cho Brent" thì nhất định sẽ không gặp lại A Tư Già Lạc, hắn hận ngươi thì có làm sao?"
Ninh Tịnh: " Ngươi càng nói ta càng sợ, hệ thống các ngươi còn thiếu Bug sao?"
Hệ thống: " Yên tâm đi, ta đã nói rồi, thế giới này hết sức an toàn. An tâm chờ làm bao cát chắn mũi tên 3 năm sau đi!"
Tác giả có lời muốn nói: Các vị thật sự muốn Brent cướp tay làm vai chính sao →_→, muốn hắn là không có thịt ăn đâu nha.