Đường Viễn yên lặng nằm ẩn mình trong thùng của một chiếc xe tải lớn.
Hắn đã nấp ở đây được hai ngày trời, thế nhưng chiếc xe này vẫn chưa có động tĩnh gì cả.
Do tình thế cấp bách, đồ đạc hắn mang theo chỉ có một con dao găm và một chiếc đồng hồ định vị.
Hai ngày chờ đợi trong tình trạng nhịn ăn nhịn uống, đối với một sát thủ được huấn luyện nghiêm ngặt như hắn thực ra không có vấn đề gì.
Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến kẻ địch khiến hắn căm thù tới tận xương tủy, kẻ đã khiến hắn mất đi tuổi thơ thì lửa giận trong lòng lại bùng lên dữ dội.
Hắn lầm bầm một cách căm phẫn:
- Chết tiệt, khó khăn lắm mới nắm được chút manh mối để tìm ra tên khốn Diệp Khoa Sinh, không ngờ lại là tin tình báo không chính xác.
Dù bực bội là vậy nhưng Đường Viễn vẫn không cam lòng từ bỏ mà kiên quyết ẩn nấp để theo dõi tiếp.
Quả nhiên, đến đêm ngày thứ ba, khi hắn cho rằng mình đã đạt tới cực hạn của sự nhẫn nại thì bỗng nhiên có tiếng bước chân lại gần chiếc xe.
Dựa vào thính lực nhạy bén, hắn có thể nhận ra tổng cộng có bốn người.
Chúng thì thầm to nhỏ với nhau rồi có hai kẻ bước vào cabin và cho xe xuất phát.
Rốt cục cũng không uổng công chờ đợi!
***
Chiếc xe lăn bánh đã được năm giờ đồng hồ.
Trong suốt khoảng thời gian này, Đường Viễn chỉ chợp mắt trong giây lát chứ không dám lơ là cảnh giác một chút nào.
Xung quanh hắn chứa đầy máy móc hiện đại, dường như đều là những dụng cụ để sử dụng trong nghiên cứu y học.
Đường Viễn thầm nghĩ: “Diệp Khoa Sinh cả đời gây ra biết bao nhiêu chuyện độc ác, không biết lần này hắn lại có mưu đồ gì đây?”.
Hai kẻ ngồi ở cabin hầu như không hề nói chuyện với nhau một câu nào trên quãng đường đi, vì thế ý định nghe lén của Đường Viễn hoàn toàn thất bại.
Hiện tại ngoài việc án binh bất động ra thì cũng không biết làm gì khác.
Tiếng động cơ của chiếc xe tải vẫn đều đều như vậy.
Đường Viễn cố gắng giữ cho lòng mình trấn tĩnh lại.
Lúc này, những mảnh vỡ của kí ức dần hiện về trong thâm tâm hắn.
Mười hai năm trước, khi ấy hắn mới chỉ có tám tuổi, được sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ.
Trong một lần ra ngoài đi công tác, cha mẹ hắn không may gặp nạn mất tích.
Đến tận khi thi thể của họ được tìm thấy thì đã là một tháng sau đó, hành lý và tư trang đều không còn, chỉ phát hiện trong tay mẹ hắn một mẩu giấy nhỏ với vỏn vẹn dòng chữ: "Cha mẹ mãi yêu thương con, Viễn Nhi".
Cảnh sát đã thu thập mọi dấu vết và lần theo manh mối nhưng không thể tìm ra hung thủ, cuối cùng chỉ đành kết luận rằng đây là một vụ giết người cướp của, vậy là vụ án dần đi vào ngõ cụt.
Cái chết đầy bí ẩn của cha mẹ khiến Đường Viễn rơi vào tuyệt vọng.
Hắn ngày nào cũng cầm mảnh giấy nhỏ mà mẹ để lại, rồi ôm lấy di ảnh của hai người mà khóc.
Cha mẹ hắn xuất thân bí ẩn, lại là người từ nơi khác di cư tới, vì thế những người thân cận nhất với hắn cũng chỉ còn lại một vài hàng xóm xung quanh.
Suốt một thời gian dài phải sống trong cô độc, tính cách của Đường Viễn trở nên trầm lặng hơn.
Hắn không còn khóc lóc, cũng không còn vui cười như trước nữa.
Trái lại, hận thù trong lòng hắn ngày một dâng cao hơn khi biết cha mẹ mình bị sát hại.
Trong lòng hắn bấy giờ chỉ nung nấu duy nhất một ý định.
Hắn muốn trả thù!
Cho đến một ngày, khi Đường Viễn đang giam mình trong phòng để nghiên cứu những manh mối về cái chết của cha mẹ thì bỗng nhiên có một kẻ lạ mặt xuất hiện sau lưng hắn.
Kẻ này không biết đã đột nhập vào nhà từ bao giờ, chỉ khi hắn khẽ hắng giọng một tiếng, Đường Viễn mới phát giác ra.
Kẻ đột nhập có dáng người gầy gò, đeo một chiếc mặt nạ bằng sắt, tay chắp sau lưng dáng vẻ cực kỳ