Tiểu Nhu nấp sau một tảng đá khẽ thò đầu ra nhìn về hướng mà Đường Viễn đã chạy đi.
Trong lòng nàng thấp thỏm đứng ngồi không yên.
Lúc này trời đã dần sáng rõ, nàng cùng Tiểu Cương đã đợi ở đây ước chừng hai giờ đồng hồ mà vẫn chưa thấy Đường Viễn trở lại.
Tên mập ngồi bên cạnh bực bội nói:
- Muội còn không chịu tin ta, tên đó sớm đã bỏ đi trước rồi.
Chính miệng hắn nói không muốn đi cùng chúng ta muội không nhớ sao? Bây giờ đợi ở đây ngộ nhỡ lát nữa đám xác sống kia trở lại thì hai chúng ta sẽ bị làm thịt mất thôi!
Tiểu Nhu bĩu môi lắc đầu liên tục:
- Muội tin Đường Viễn ca ca sẽ tới, anh ấy nếu đã hứa với chúng ta thì nhất định sẽ không nuốt lời đâu!
Nàng vừa nói vừa đưa tay nắm chặt lấy chiếc áo choàng đang khoác trên người, giống như lo sợ bị người ta đến đoạt mất.
Tên mập thấy vậy cũng chỉ đành thở dài ngao ngán, "quên đi quên đi, ca ca ta đây bảo vệ ngươi từ bé đến bây giờ mà ngươi còn không tin tưởng bằng tên quái thai mới gặp một ngày kia a".
Thực ra, Đường Viễn chưa hề bỏ đi mà đã sớm trở lại nấp ở một hướng khác nhìn về phía hai người bọn họ.
Hắn vốn không muốn có bạn đồng hành, vì tự biết rằng lộ trình của mình sắp tới sẽ rất nguy hiểm, nếu để họ đi cùng chắc chắn sẽ khó có thể bảo vệ vẹn toàn cho cả ba người.
Thế nhưng suy đi tính lại thì hắn cũng không đành lòng bỏ rơi người khác mà quyết định sẽ nấp ở một bên quan sát, đợi họ an toàn rời đi rồi mới quyết định lẳng lặng mà tiếp tục hành trình của mình.
Nào ngờ hai người này lại quyết tâm ở lại đợi hắn, khiến hắn cảm thấy khó xử chẳng biết phải giải quyết ra sao.
Lại qua thêm chừng một giờ nữa, lúc này mặt trời đã bắt đầu chiếu xuống những tia nắng đầu tiên.
Đường Viễn trông thấy phía xa bắt đầu có một vài tên xác sống xuất hiện.
Biết không thể chần chừ thêm nữa, hắn đành phải ngước đầu thở dài ngao ngán rồi tiến đến chỗ nấp của hai kẻ cứng đầu nọ.
Vừa thấy Đường Viễn, sắc mặt Tiểu Nhu liền rạng rỡ trở lại.
Nàng vui vẻ bước tập tễnh về phía hắn:
- Anh đã trở lại rồi, không bị thương ở đâu chứ?
Đường Viễn khẽ lắc đầu, nhìn xuống đầu gối đang bị thương của nàng:
- Ta không sao.
Sơ cứu vết thương của em trước đã, nếu để bị nhiễm trùng thì rất rắc rối.
Tiểu Nhu ngoan ngoãn gật đầu ngồi xuống bên tảng đá.
Đường Viễn cẩn thận sử dụng chai nước lọc mà hắn vừa nhặt được để rửa vết thương, sau đó bất ngờ xé một miếng vải từ áo của Tiểu Cương khiến hắn giật mình la lớn:
- Sàm sỡ a!!!
- Sàm sỡ con m* ngươi, một miếng vải dùng để băng bó vết thương cho em gái mình mà cũng tiếc sao?
Nói xong hắn không thèm ý vẻ mặt khó chịu của tên mập mà quay sang cuốn băng vải vào chân Tiểu Nhu.
Thấy mọi việc đã tạm ổn, hắn thản nhiên nhìn hai người rồi nói:
- Tạm thời tình hình đã ổn rồi, xác sống ở xung quanh cũng không nhiều lắm, các ngươi có thể ra ngoài tìm nơi trú ẩn mới.
Ta còn có việc cần làm không thể nán lại đây lâu, hai ngươi hãy tự chăm sóc cho bản thân nhé.
Tạm biệt!
Nói xong, hắt dứt khoát đứng dậy bước đi.
Tiểu Nhu nhìn theo bóng lưng hắn, đôi môi nàng ngập ngừng muốn níu kéo nhưng không thể nói thành lời.
Tên mập thấy vậy bất đắc dĩ kêu lớn:
- Này, ngươi muốn đi đâu? Sợ chúng ta làm vướng chân ngươi sao?
Đường Viễn thẳng thừng đáp:
- Ta tới trung tâm thành phố W để săn vài tên xác sống, ngươi dám đi sao?
Tiểu Cương hơi sửng sốt một chút, chưa kịp đáp lời thì em gái hắn đã lên tiếng:
- Đường Viễn ca ca, em không sợ, em