Hai thành phố cách nhau khoảng bốn giờ lộ trình, nhưng trên đường do phải tránh các khu dân cư đông đúc nên thời gian có phần chậm hơn đôi chút.
Khi chiếc xe đến được ngoại ô thành phố S thì lúc này trời đã sáng rõ.
Đường Viễn hít một hơi thật sâu, suốt một đêm không ngủ nhưng lúc này hắn lại cảm thấy đầu óc mình thanh tỉnh hơn bao giờ hết.
Hắn do dự một chút rồi lấy chiếc dây chuyền của Diệp Khoa Sinh từ trong túi áo ra.
Đây chính là manh mối duy nhất để Đường Viễn có thể tìm ra con gái hắn.
Tuy trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ, nhưng những lời nói trước khi chết của Diệp Khoa Sinh đã thực sự khiến hắn như rơi vào một màn sương mù.
"Nếu đúng như lời hắn nói, vậy thì kẻ nào đứng sau lưng tất cả mọi chuyện? Con gái hắn thật sự nắm giữ manh mối để tìm ra sự thật hay sao?"
Nắm chặt chiếc dây chuyền trong tay, hắn nhớ rằng Diệp Khoa Sinh từng nói cách hoạt động của nó tương tự với thiết bị định vị của tổ chức.
"Như vậy...!Có lẽ là ở đây".
Hắn nhẹ nhàng dùng lực, quả nhiên mặt đá của dây chuyền liền bị tách đôi, để lộ một con chip nhỏ ở bên trong.
Đồng hồ định vị của hắn vốn được tạo ra là để sử dụng thứ này, vì thế hắn không do dự liền gắn con chip vào bên trong đồng hồ.
Chẳng mấy chốc tín hiệu đã hiện lên trên màn hình, thế nhưng lại rất khó để xác định đúng vị trí.
"Có lẽ cô ta đang bị Lâm gia giam cầm ở nơi kín đáo nào đó".
Nghĩ vậy, hắn liền không vội vàng nữa mà bảo tên mập lại xe tới một nơi vắng vẻ bên trong một cánh rừng ở vùng ngoại ô.
Sau đó hai người dùng lá cây để che giấu chiếc xe rồi tiếp tục đi bộ vào thành phố nhằm tránh thu hút đám xác sống đuổi theo.
Tên mập hào hứng nói:
- Lão đại, thì ra là ngươi muốn đi cứu người.
Là ai vậy? Có thể tiết lộ được không?
- Cũng không có gì đáng phải giấu, chỉ là ta chưa gặp cô ta bao giờ nên hơi khó để tìm kiếm mà thôi.
Nghe vậy Tiểu Cương liền la lớn:
- Không phải chứ? Chúng ta vội vội vàng vàng chạy tới đây là để cứu một người không quen biết sao?
Đường Viễn liếc mắt nhìn hắn rồi nói:
- Đây là việc riêng của ta, chính ngươi sống chết muốn đi theo không phải sao? Bây giờ quay về vẫn chưa muộn a.
- Haha, lão đại làm chuyện gì cũng thích ra vẻ thần thần bí bí, ta có biết cũng chưa chắc giúp được gì.
Lần này ra ngoài chỉ là muốn đi theo học hỏi một chút bản lĩnh của ngươi mà thôi.
Mặc kệ ngươi muốn làm gì, ta đây đều ủng hộ.
Đi!
Nói xong, Tiểu Cương hăng hái đeo ba lô lên vai rồi khoan thai bước đi.
Đường Viễn nhìn theo thân hình to lớn phía trước, trong lòng bỗng cảm thấy lần này có tên mập làm bạn đồng hành cũng có chút thú vị.
Kể từ khi cha mẹ mất đi, bên cạnh hắn đã không còn một ai thân thiết.
Sau khi gia nhập Huyết Sát và trở thành một sát thủ, Đường Viễn luôn tự coi bản thân giống như một con sói cô độc, thích hành động một mình.
Mỗi ngày đều phải trải qua rèn luyện cực kỳ khốc liệt, mà cái giá phải trả nếu không thể vượt qua chính là tính mạng.
Sống ở một thế giới mà những kẻ yếu chỉ có thể cam chịu bị kẻ