Lần này tiến sĩ Lưu đã biết điều hơn.
Hắn nhanh chóng sử dụng thẻ của mình rồi nhập mật mã để mở cánh cửa.
"Két"
Cánh cửa sắt nặng nề được mở ra.
Phía bên trong tiếp tục là một hành lang dài, có gắn camera trên tường.
Thấy vậy, Đường Viễn nhíu mày nói:
- Ta tạm thời buông tay ra, nhưng nên nhớ là ta vẫn luôn quan sát ngươi.
Chỉ cần ngươi có chút động tác thừa thãi, mạng ngươi liền coi như xong.
Tốt nhất đừng nên tự đùa giỡn với cái mạng của mình.
Tiến sĩ Lưu sợ sệt gật đầu, rồi từ từ dẫn Đường Viễn đi vào bên trong.
Ngay khi vừa bước vào, cánh cửa phía sau liền tự động đóng lại, Đường Viễn nheo mắt thủ sẵn thế tấn công, chỉ cần tên phía trước trái lời hắn thì liền ra tay đoạt mạng.
Hành lang dài hai mươi mét thoáng chốc đã bị bỏ lại phía sau.
Hai người đứng trước cánh cửa, tiến sĩ Lưu run rẩy không dám ngoái lại phía sau mà nói:
- Hắn...!Có lẽ đang làm việc ở bên trong.
Đường Viễn hít một hơi dài, cố gắng khiến cho lòng mình trấn tĩnh lại.
Hắn chờ đợi dây phút này đã từ rất lâu rồi, kẻ thù mà hắn căm hận đến ngay cả nằm mơ cũng muốn tự tay lấy mạng, hiện giờ đã ở ngay trước mắt.
Hai bàn tay hắn nắm chặt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào cánh cửa:
- Mở ra!
Tiến sĩ Lưu thoáng chút chần chừ nhưng vẫn không dám làm trái lời, vội lấy ra chìa khoá để mở cửa.
Bên trong căn phòng toả ra một mùi hương cực kì dễ chịu, dù đã sử dụng mặt nạ bảo hộ nhưng Đường Viễn vẫn có thể ngửi thấy.
Người bên trong là một kẻ có mái tóc bạc trắng, hắn đứng quay lưng về phía cửa, mải mê làm việc với đống máy móc vừa được chuyển tới, dường như không hề quan tâm đến vị khách ở sau lưng mình.
Hắn khẽ cất giọng nói khàn khàn:
- Lưu Hiên, ngươi lại đem theo kẻ nào tới hỏi cung ta vậy? Thật là...! Những gì Diệp mỗ biết thì đều đã khai báo đầy đủ cho các ngươi.
Đừng tới làm phiền ta làm việc nữa!
Hồi lâu không thấy người phía sau có động tĩnh gì, Diệp Khoa Sinh nghi hoặc quay người lại.
Trước mắt hắn là khuôn mặt quen thuộc của Lưu Hiên, kẻ mà hắn vốn khinh thường.
Thế nhưng Lưu Hiên lại đang bị khống chế bởi người bên cạnh.
Ánh mắt của hắn cực kì băng lạnh và tràn ngập sát khí.
Diệp Khoa Sinh cả đời phải trốn chạy, làm sao có thể không hiểu rõ sát khí này là nhắm vào mình.
Lưu Hiên giãy dụa nói:
- Ta đã đưa ngươi tới gặp hắn rồi, mau thả ta ra!
- Phiền Lưu tiên sinh nằm nghỉ ngơi một lát để tại hạ xử lý chút việc riêng.
Đường Viễn cười lạnh, nhanh chóng ra tay đánh ngất tên hèn nhát bên cạnh để đỡ vướng tay chân.
Hắn từ từ tháo bỏ mặt nạ bảo hộ, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng đến cực điểm.
- Diệp Khoa Sinh...!Cuối cùng ta cũng tìm được ngươi!
Hắn lấy ra một chiếc dao găm sắc bén từ trong tay áo, khẽ vuốt ve, ánh mắt ghim chặt lên kẻ đứng đối diện.
Trái ngược lại với tâm trạng của hắn, Diệp Khoa Sinh lại vô cùng khoan thai ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, khẽ nhấp một ngụm trà rồi thâm trầm nói:
- Kẻ muốn giết ta có rất nhiều, nhưng người có thể thành công thì có lẽ vẫn còn chưa sinh ra trên đời này.
Nói đi chàng trai trẻ, ngươi từ đâu tới?
Đường Viễn cười khẩy:
- Một kẻ như ngươi mà vẫn còn được sống tới bây giờ, quả thật là ý trời muốn ta tự tay giải quyết mới được.
Đường Nhất Long và Tần Tuyết Nhi, ngươi còn nhớ hai cái tên này chứ?
"Choang"
Ly trà trên tay Diệp Khoa Sinh rơi xuống đất.
Lúc này hắn đã không còn giữ thái độ dửng dưng như trước nữa.
Ánh mắt sững sờ