Edit: Thương Thù
Beta: Tịnh Nghiên
- -----------------------------------------------
Sinh nhật của Lương Quyết Thành là vào cuối tuần, hôm sau không phải đi học, Tiễn Ý Ý ngủ thẳng tới tám giờ mới rời giường, cũng là để tránh ăn điểm tâm sáng cùng với Lương Quyết Thành.
Không nghĩ đến dì giúp việc lại quá chịu khó trong phòng bếp, biết hôm nay là sinh nhật Lương Quyết Thành, sáng sớm tinh mơ đã chuẩn bị một bàn đồ ăn, lúc Lương Quyết Thành dậy là 7h, ngồi đợi cho tới tận khi Tiễn Ý Ý dậy vẫn chưa xong, cô rửa mặt chải đầu xong vừa lúc bắt kịp giờ ăn cơm.
Mặt Tiễn Ý Ý đen như than, còn có chút lo lắng. Thế nhưng Lương Quyết Thành đều là một bộ dáng thản nhiên, cũng chào hỏi như bình thường, cúi đầu ăn điểm tâm, nhìn qua hoàn toàn giống như không để chuyện tối qua ở trong lòng.
Bữa sáng qua đi, Tiễn Ý Ý bình tĩnh không ít.
Lão đại không chừng chỉ là tùy tay mà thôi, chính anh cũng không biết nó có ý tứ gì.
Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt.
Hôm nay Lương Quyết Thành mặc đồ, dựa theo lời dì giúp việc nói chính là trang điểm vô cùng xinh đẹp, cùng trước kia không giống một chút nào.
Anh mặc bộ đồ màu sắc sáng rõ hơn rất nhiều, toàn thân lúc này nhìn mới ra bộ dáng của một thiếu niên mười tám tuổi.
Bất quá vẫn quá đơn giản, Tiễn Ý Ý bắt anh mặc áo lông, anh còn mặc một tầng áo khoác mỏng khác, nhìn qua tương tự cách ăn mặc của mùa hè.
Điểm tâm ăn xong thì tiếp theo là đi tìm báu vật.
Tiễn Ý Ý gạt Lương Quyết Thành.
Bánh sinh nhật là cô làm cho anh, thế nhưng mấy chuyện tìm báu vật này lại không phải tự mình làm. Thế nhưng Lương Quyết Thành khẳng định cũng không chú ý, nói như vậy thì cứ tiến hành theo kế hoạch đi.
"Lương ca, hôm nay cậu 18 tuổi rồi, mười tám tuổi sinh nhật vui vẻ. Tớ đã chuẩn bị 18 món quà cho cậu rồi đấy, cậu thử đi tìm xem."
Tiễn Ý Ý còn nhớ lúc ấy Lương Quyết Thành mang cô lên núi đã bắt cô làm mấy cái đề vật lý toán học kia, vừa quay đầu liền bắt chước cũng cho anh một cái đề, phía trên là đề cô ra.
Đối mặt với một học bá, đi ra loại đề về học hành chính là tự mình đứng trước nòng súng, Tiễn Ý Ý cũng không ngốc như thế.
Lương Quyết Thành nhìn thấy đề bài, liếc Tiễn Ý Ý một cái, có chút bất đắc dĩ.
Đề cô ra là: bút đánh dấu để ở đâu?
Loại đề này, Lương Quyết Thành thật sự không biết giải.
Ngày thường anh không phải người hay chú ý cái này cái nọ, Lương Quyết Thành cũng không nghĩ đến Tiễn Ý Ý sẽ dùng cái vấn đề này để làm khó mình.
Là vì khó, hay là Tiễn Ý Ý muốn nhắc nhở anh cái gì?
Có chút ý tứ.
"Không được đi tìm nha, chỉ có thể viết câu trả lời vào trong đó mà thôi, nơi đó mà tìm không thấy là do cậu cả đấy."
Tiễn Ý Ý cười đến đặc biệt vui vẻ.
Rốt cuộc có thể ở loại vấn đề này làm khó Lương Quyết Thành rồi! Phương diện học tập cô hoàn toàn bất lực, nhưng loại chuyện nhỏ nhặt này, cơ hồ là Lương Quyết Thành chắc chắn không chú ý tới, khẳng định là đau đầu đối với anh đi.
"Cậu cũng có thể xin sự trợ giúp từ bên ngoài, nhưng mà phải trả một cái giá lớn." Tiễn Ý Ý nghiêm trang nói.
Mắt Lương Quyết Thành sáng lên.
"Ồ? Cái giá lớn gì, tôi đều có thể."
Tiễn Ý Ý: "..."
Nếu cô cảm giác không nhầm thì hình như trong thanh âm của Lương Quyết Thành còn có chút mong chờ?
Mong chờ???
Tiễn Ý Ý có chút mộng.
Làm sao có thể như vậy?
Tiễn Ý Ý cảm thấy, tâm tư lão đại thật khó đoán, đoán đến đoán đi cũng đoán không được.
So với tâm tư thiếu nữ đang trong giai đoạn yêu đương còn khó đối phó hơn.
Tiễn Ý Ý chỉ có thể nói ra: "Cậu chẳng lẽ không thể có tý tinh thần giao tranh sao?"
"Không có."
Lương Quyết Thành trả lời thực sang sảng.
Có cái giá lớn là bạn gái đây, ai còn muốn giao tranh làm gì, ngốc sao.
Lương Quyết Thành không ngốc, anh lựa chọn muốn sự trợ giúp từ Tiễn Ý Ý, đồng thời nguyện đổi bất kì cái giá nào.
Hôm nay anh đã trưởng thành, nếu Tiễn Ý Ý đưa ra mấy chuyện người lớn... anh phải chăng là nên nghĩ biện pháp cự tuyệt?
Chung quy lại cô vẫn chưa trưởng thành, đối với mấy chuyện "người lớn" không thể làm.
Lương Quyết Thành lâm vào thế lưỡng nan.
Một mặt là đạo đức, một mặt là bản thân mình, mắt thấy đạo đức đều sắp bị bản thân đánh cho nát bét, Tiễn Ý Ý mới chậm rì rì nói: "...Cái giá phải trả chính là hôm nay cậu nhất định phải vui vẻ."
Cô không dám đưa ra yêu cầu nào khác.
Tâm tư của lão đại càng ngày càng không hiểu thấu, còn không bằng cô rập khuôn lại lời dỗ dành lúc trước của Lương Quyết Thành đi.
Vui vẻ.
Con ngươi Lương Quyết Thành là một mảnh mềm mại.
Anh rất vui vẻ.
Mười tám năm đi qua là phụ, anh kiên trì tới vậy, tất cả chỉ để có một ngày hôm nay.
Gặp được Tiễn Ý Ý, chung sống với cô, để cô chuẩn bị sinh nhật cho mình.
Thật tốt.
Nhân sinh thật sự có thể hạnh phúc như vậy sao?
Đây hết thảy đều là sự thật chứ?
Lương Quyết Thành cảm thấy nếu như đây là một giấc mộng đẹp, vậy anh nguyện ý ở trong mộng cảnh này không bao giờ tỉnh lại.
Hôm nay là sinh nhật của Lương Quyết Thành, mục đích chính của Tiễn Ý Ý không phải để anh khó xử, tự nhiên sẽ nhắc nhở anh.
"Cậu có một quyển ghi chú nhỏ, để ở đâu?"
Lương Quyết Thành lập tức ở trên giấy viết xuống hai chữ "thư phòng".
Phạm trù quá lớn, kỳ thật không nên như vậy, thế nhưng Tiễn Ý Ý vẫn mở một mắt, nhắm một mắt bỏ qua cho anh.
Trên bàn không có.
Trên giá sách đều đặt sách, chỉ có một cái giá là có một tầng ngăn tủ nữa, ngăn tủ vừa mở ra, bên trong có mấy cái bút.
Mà bút đánh dấu cũng ở trong số đó.
Cái bệ bên cạnh bút đánh dấu, đặt một cái hộp nhỏ.
Thời điểm Lương Quyết Thành cầm lấy cái hộp nhỏ này, cảm giác thỏa mãn lập tức bao phủ toàn bộ cơ thể anh.
18 món quà.
Làm sao đây, cái đầu tiên anh đã không thể kiềm chế được.
"Nhanh mở ra a!"
Tiễn Ý Ý ở bên thúc giục.
Lúc trước cô mua rất nhiều thứ, liệt kê ra một loạt sau đó nhờ những người kia đặt mỗi vị trí một cái, bây giờ món quà đầu tiên cô cũng không biết nó là cái gì.
Tiễn Ý Ý cũng rất bất ngờ.
Lương Quyết Thành rất nghe lời, mở cái nơ con bướm trên hộp ra, bên trong vẫn là một cái hộp.
So với cái hộp đầu tiên càng tinh xảo hơn, khéo léo hơn một chút.
Cái này là hộp chứa quà.
Lương Quyết Thành cầm cái hộp nhỏ, mặt mày ôn nhu mở ra.
... Bên trong vẫn là một cái hộp nhỏ.
Tiễn Ý Ý: "..." Giống như biết đây là cái gì rồi.
Đây là quà cô tự tay chuẩn bị, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không xác định được đến cùng là tốt hay không tốt, thế là đặt bên trong một đống lễ vật khác, không nghĩ đến bọn họ lại an bài kiểu này.
Lương Quyết Thành quay đầu nhìn cô một cái.
Ánh mắt đó, nói sao đây, ngọt giống hệt như đang ăn một hũ mật đường vậy.
Ít nhất là Tiễn Ý Ý cũng bị ngọt chết rồi.
Cô sờ sờ mặt, cảm thấy có chút không đúng lắm.
Sinh nhật là của Lương Quyết Thành, quà là cô tặng a!
A a a thật sự không đúng lắm!
Cô nhất định phải bình tĩnh!
Phải, bình tĩnh!
Tiễn
Ý Ý chống lại tầm mắt của Lương Quyết Thành, kiên trì làm một biểu tình bá đạo, kiểu kiểu như "Nam nhân, có vừa lòng ngươi không?".
Lương Quyết Thành thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Anh lại mở cái hộp nhỏ kia.
Một tầng lại một tầng, Lương Quyết Thành giống như đang gỡ quần áo vậy, toàn bộ cởi ra.
Trong tay anh đã có đến 18 cái hộp.
Cũng không biết cái hộp nhỏ tinh xảo như vậy, làm cách nào chế tạo ra được.
Cuối cùng chỉ còn một cái hộp nhỏ xíu được mở ra, bên trong rốt cuộc cũng không phải cái hộp nhỏ nào khác nữa.
Mà là một tờ giấy được cuộn vào nhau.
Tờ giấy cuộn dùng một cái dây màu hồng buộc lấy, sau khi lấy ra thì giống như loại thư từ ở thời cổ đại người ta hay buộc vào chân chim bồ câu để đưa thư vậy.
Lương Quyết Thành lập tức nghĩ tới bồ câu đưa tới thư tình.
Đây là thư tình của Tiễn Ý Ý cho anh.
Thư tình a.
Lương Quyết Thành cầm ở trong tay, có chút ngượng ngùng nhìn nó.
Ít nhất không thể ở ngay trước mặt Tiễn Ý Ý mà mở ra đọc được.
"Nhận được rồi, cảm ơn, tôi sẽ trân trọng."
Khóe miệng Lương Quyết Thành hơi cong lên.
Mà Tiễn Ý Ý lại chẳng hiểu gì cả.
Cô bất quá chỉ viết ở bên trong có một câu, làm sao lại thành lễ vật cần trân trọng rồi?
Sao còn không mở ra? Có phải anh lại hiểu lầm cái gì hay không?
Nhưng là trời đất bao la, sinh nhật Lương Quyết Thành là lớn nhất, Tiễn Ý Ý cũng không có ở đây phá hư bầu không khí vui vẻ của anh, mà thuận theo nói: "Cậu thích là tốt rồi."
Trong nhà chỉ giấu một món quà, ở dưới đáy hộp là địa điểm ẩn giấu tiếp theo.
Lương Quyết Thành nhìn lấy, manh mối này liền biến thành câu trả lời, quay sang hỏi Tiễn Ý Ý: "Chúng ta phải đi khu An Phổ?"
Công viên trò chơi chứa mê cung kia là ở khu An Phổ.
Tiễn Ý Ý hiện tại đã hoài nghi có phải có người để lộ tiếng gió ra hay không.
Nhưng chắc không phải đâu, những người biết kế hoạch này hiện tại đều ở mê cung, một mặt hỗ trợ bố trí, một mặt còn đang chuẩn bị dạo nhạc.
Cho nên đây là do Lương Quyết Thành tự mình đoán được.
Cô vốn còn đang chuẩn bị ở cái giai đoạn này chuẩn bị một kế hoạch nho nhỏ, muốn để Lương Quyết Thành xin viện trợ từ bên ngoài, sau đó liềm mượn danh nghĩa này để anh...
Hiện tại đều không được.
Lưu thúc đã sớm chờ ở dưới lầu.
Ông khó có khi mang theo nụ cười tươi, đầu tiên là chào hỏi Lương Quyết Thành.
"Sinh nhật vui vẻ."
"Cám ơn Lưu thúc."
Đây coi như là lần đầu tiên Lương Quyết Thành nói chuyện với Lưu thúc.
Lưu thúc đã lái vòng quanh địa điểm này hai lần, một ngày này đến, ông trực tiếp lái xe đưa người đến công viên trò chơi.
Sớm đã bị toàn trường bao xuống cho nên khu công viên này cũng không có người khác.
Người chờ sinh nhật Lương Quyết Thành đều ở chỗ này.
Tại Tiếu, Chu Tam còn có ba người khác, đều là người Tiễn Ý Ý không quen thuộc nhưng trước đây có gặp qua một lần ở KTV, đều là một trong số ít bạn bè của Lương Quyết Thành.
Bên này là Nhâm Kha với Tô Á Na, mang theo Lương Nguyệt Ninh.
Lương Nguyệt Ninh mặc áo bành tô, khăn quàng cổ quấn quanh thật dày, tai đeo tai chụp, giơ tay hướng về phía Tiễn Ý Ý lắc lắc, cười đến ngọt ngào.
"Chị!"
Đầu tiên là chào hỏi chị, sau đó em gái Lương mới có tiếng cũng có miếng đối với anh hai của mình nói: "Anh hai, chúc anh sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ!"
Em gái hai tay đưa quà lên, là một cái hộp được bọc rất tinh xảo.
Lương Quyết Thành nhận quà của em gái, ngay sau đó cũng là một đống quà ập tới chất đầy trên tay Lương Quyết Thành.
"Lương ca sinh nhật vui vẻ!"
"Đây là lần đầu tiên Lương ca tổ chức sinh nhật, Lương ca đã mười tám tuổi a, người trưởng thành người trưởng thành! Hôm nay phải quẩy hết mình!"
Một đống quà cầm ở trong tay, cuối cùng đều được thả vào trong xe.
Tất cả món quà ngày hôm nay, duy chỉ có món quà buổi sáng Tiễn Ý Ý giấu ở nhà kia là được Lương Quyết Thành bỏ vào trong túi áo, tay còn nắm thật chặt, rất sợ làm mất.
Tổng cộng có mười người, mỗi lần tiến mê cung cũng đủ cho mười người, một đám người này đều biết hôm nay tới để làm gì, một mặt là hỗ trợ đào kho báu, một mặt chính là đến trợ công, dồn dập lựa chọn cái miệng xa nhất.
Chung quy trong mê cung có cái gì, ai mà biết được.
À, chỉ có Lương Quyết Thành không biết.
"Đi thôi."
Tiễn Ý Ý đã sớm từ chỗ mấy nhân sĩ chuyên nghiệp nhìn thấy toàn bộ tình hình chung của mê cung, cho nên tràn đầy tự tin.
Hôm nay để cô dẫn lão đại lao ra khỏi cái mê cung này!
Thu thập kho báu!
Vừa vào mê cung liền có một mặt gương.
Gương rất lớn, ba mét.
Cái gương này chính là cửa đầu tiên.
Tiễn Ý Ý để Lương Quyết Thành đem tay đặt lên gương.
Lương Quyết Thành làm theo.
Sau khi tay anh dừng ở trên mặt gương to lớn thì gương lập tức liến thành một mặt hồ, gợn sóng nhộn nhạo mở ra, xuất hiện một bức họa.
Bức họa là một bức tranh thủy mặc, tranh thời cổ vẽ theo lối tinh vi, mực từng chút một loang ra, hình ảnh từ dưới hướng lên trên xuất hiện.
Trong tranh là yêu quái Sơn Hải Kinh.
Yêu quái từ trên xuống dưới tổng cộng có mười bảy cái, mỗi một cái tên đều bị nét mực che đậy.
Hình ảnh xuất hiện được hai phút, sau đó bị thủy mặc tạt xuống, biến thành hình ảnh một nhân vật.
Người kia mặc quần áo cổ trang, giống Thượng Cổ trong thần thoại, dung mạo tuấn mỹ, khí chất lãnh diễm.
Lương Quyết Thành nhìn kỹ, ngũ quan của người trong tranh cùng với anh hoàn toàn nhất trí.
Ánh mắt của anh rơi vào Tiễn Ý Ý đứng bên cạnh.
Tiễn Ý Ý nhỏ giọng giải thích: "Thẩm đại sư vẽ cho cậu đấy, 18 món quà ở bên ngoài, có thích không?"
Vị Thẩm đại sư này là một họa sĩ lớn rất ghê gớm, Tiễn Ý Ý phải đưa chuẩn bị lễ vật rất cực khổ mới để cho người ta trong vài ngày ngắn ngủi vẽ một bộ thần thoại cho Lương Quyết Thành đó.
Trên gương nổi lên gợn sóng, ở giữa nứt ra một khe hở, dần dần mở rộng, lộ ra mê cung tối đen phía sau.
"Rất thích."
Lương Quyết Thành nắm tay Tiễn Ý Ý, khẳng định nói.
Người bên cạnh này, thật sự là khiến anh rất thích, rất thích, thích không có biện pháp.