Edit: Basic Needs Beta: Công Chúa
Thật ra một đường này cũng chẳng có bao nhiêu thây ma, bởi lẽ đại đa số đã bị Lục Diệt giết chết;
anh chỉ để lại vài con đói khát đang lang thang một mình cho Kiều Kiều.
Hai mắt bọn chúng không có
sức sống, nhác trông đã biết chúng đói bụng nhiều ngày, là cái dạng có thể ăn cả đồng loại của
mình.
Cho nên khi bọn chúng thấy Kiều Kiều yếu đuối hơn, đều không hẹn mà nhào về phía cô.
Kiều Kiều sợ hãi, theo thói quen muốn tìm Lục Diệt, thế nhưng nào có thể thấy bóng dáng anh đâu.
Tay cô nắm chặt con dao do Lục Diệt để lại rồi bỏ chạy.
Kiều Kiều chạy, thây ma còn lại cũng chạy.
Nhìn thấy con thây ma từ đầu đuổi theo đã từ một biến thành hai, lại từ hai biến thành ba con, Kiều
Kiều hiểu rằng nếu mà mình lại chạy, ắt tất cả thây ma đều có khả năng đuổi theo cô.
Cô không thể không ngừng lại, ngoài ra cũng vì cô đâu chạy nổi nữa.
Kiều Kiều nắm lấy con dao, nhếch môi, để lộ ra răng nhanh sắc nhọn nhằm cảnh cáo bọn chúng không
được tới gần.
Quả thật có một con bị Kiều Kiều dọa, nó do dự một chốc, đoạn đờ đẫn rời nơi này.
Còn lại hai đầu thây ma tướng tá cao to thì nhào về phía cô.
Có lẽ do Kiều Kiều ở cùng con người tên Lục Diệt đã lâu, cô cảm thấy tốc độ của hai thây ma thực sự
rất chậm thì chớ, lại còn vụng về.
Kiều Kiều ngây người nghĩ có lẽ trong mắt Lục Diệt, cô cũng ngây
ngốc và ngốc nghếch thế này.
Nghĩ đến Lục Diệt, đột nhiên Kiều Kiều có dũng khí.
Không muốn làm anh thất vọng nên cô càng phải
can đảm.
Kiều Kiều, mày có thể.
Ngay lúc Kiều Kiều chiến đấu với hai con thây ma, cuối cùng Lục Diệt cũng chạy đến bệnh viện thành
phố.
Bệnh viện này là nơi không lúc nào là không đông người, đến khi mạt thế buông xuống, số lượng thây
ma nơi này đã trở thành một con số đáng sợ.
Lục Diệt nhíu mày đứng bên ngoài bệnh viện, anh đang
suy nghĩ nên xông vào như thế nào.
Ngoài thị giác, thây ma cực kỳ nhạy cảm về thính giác và khứu giác, song ưu điểm của chúng cũng có
thể là nhược điểm chí mạng …
Anh chuẩn bị hành động, chợt một tiếng nổ lớn phát ra từ phía đông nam của bệnh viện, trong môi
trường yên tĩnh này càng làm âm thanh rõ ràng hơn cả.
Tiếp đó, Lục Diệt nhìn thấy mấy người trong tiểu đội tìm kiếm cứu nạn do Thi Huyễn Minh cầm đầu
thừa dịp lúc này, lẻn vào bệnh viện.
Không khó để tưởng tượng rằng họ đều có chung mục đích như anh, đến đây để tìm những vật dụng y tế
thiết yếu trong thời kỳ cuối.
Vì thế Lục Diệt chẳng chần chờ, cũng không đi quấy rầy bọn họ, mà chọn một hướng ngược lại với nhóm
người sau khi anh vào bệnh viện.
Xem ra anh có vận may, chọn hướng này cũng chẳng có cả đàn thây
ma, chỉ có mấy con phân tán không có mục tiêu, đều bị anh đoạt mệnh trong âm thầm.
Hành động của Lục Diệt suôn sẻ đến kinh ngạc, cho đến khi anh thu dọn đồ y tế thì từ xa đã nghe
thấy tiếng la thảm thiết lẫn đánh nhau, có lẽ là của mấy người trong đội tìm kiếm cứu nạn.
Nên cứu không đây?
Bước chân của Lục Diệt dừng lại một giây, sau đó anh sờ soạng đi tới nơi phát ra tiếng hét.
Những thây ma tụ tập trong và ngoài bệnh viện trước đây về cơ bản đã bị thu hút bởi tiếng ồn rất
lớn khi nãy, nhưng đâu có nghĩa là trong bệnh viện có ít thây ma hơn.
Lúc này vì một tiếng hét thảm
kia, cơ hồ đã thu hút tất cả các thây ma về.
Đám thây ma tụ tập lại với nhau, hai mắt vô thần đảo qua đảo lại.
Lục Diệt đang núp ở cách đó không xa, anh đưa mắt nhìn bốn bề, trong lúc nhất thời chẳng biết bọn
người Thi Huyễn Minh trốn ở đâu, cho nên anh không tiện ra tay.
Chợt một nữ thây ma rách rưới với mái tóc ngắn liếc về hướng Lục Diệt.
Lục Diệt tựa vào góc tường
lạnh như băng, nắm chặt một con dao găm sắc bén, chỉ chờ con thây ma nữ đó tới đây, anh sẽ trực
tiếp lấy cái mạng của nó.
Ngay lúc môi trường yên tĩnh nhường này, có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên đã thu hút sự chú ý
của tất cả thây ma.
Bon chúng chậm chạp quay đầu nhìn qua.
Cảm nhận được đây là hơi thở của đồng
loại, dẫu rằng hơi yếu ớt, song chỗ này rõ rành còn có một bữa tiệc to hơn, thế là bọn chúng cũng
chẳng quan tâm tới Kiều Kiều.
Xem chừng bọn chúng không tấn công mình, Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu cảm nhận mùi của
Lục Diệt.
Cô chậm rãi đi về hướng anh.
Nữ thây ma tóc ngắn quay lại, nhìn chăm chăm vào Kiều Kiều, người đang tiến lại gần hơn.
Nó nhìn cô không rời, trong đôi mắt trắng đục ngầu của nó phản chiếu ra bóng dáng mơ hồ của Kiều
Kiều.
Kiều Kiều cũng nhìn nó, trong lòng cô có một cảm xúc kỳ lạ dần lan tràn.
Kiều Kiều luôn cảm thấy mình biết con thây ma này, thế nhưng cô đã mất rất nhiều ký ức, bây giờ
chẳng thể nhớ bất cứ điều chi.
Nhìn Kiều Kiều từng bước đến gần, trong miệng nữ thây ma bỗng nhiên phát ra tiếng kêu.
Liền kề đó,
một loại áp lực không giải thích được tuông ra từ quanh thân nó, thây ma xung quanh, bao gồm cả
Kiều Kiều, đều bị chấn động.
Người có dị năng như Lục Diệt đồng dạng cũng có thể mơ hồ cảm giác được loại áp lực này.
Con thây
ma nữ này là một con có dị năng!
Lúc này Lục Diệt nhớ ra rồi, kiếp trước có một thây ma hệ tinh thần vô cùng mạnh mẽ ở thành phố Tô.
Ban đầu nó còn ngủ đông bên trong thành phố, không ngừng cắn nuốt nhân loại lẫn thây ma, cuối cùng
trở thành con thây ma mạnh nhất thành phố Tô.
Hậu mạt thế, nó là một vị đại tướng không thể thiếu
trong binh đoàn thây ma.
Thế mà hôm nay anh đã có dịp gặp gỡ….
Kiều Kiều theo trực giác cảm thấy nữ thây ma trước mắt rất nguy hiểm, song cô không khống chế được
bước chân mình, vẫn cất bước đến gần nó.
Thây ma nữ nhếch miệng, khuôn mặt hoàn toàn thối rữa, răng
nanh bén nhọn lóa lên tia sáng lạnh lẽo, lao về phía Kiều Kiều.
Kiều Kiều ngơ ngác nhìn nó, hoàn toàn quên né tránh.
Chợt cổ tay cô bị ai đó nắm giữ, Lục Diệt kéo Kiều Kiều về cạnh mình, sau đó anh cầm con dao găm
như thể định chống lại thây ma.
Nhìn thấy điều này, những thây ma xung quanh nhao nhao muốn lao vào ăn hai người bọn họ.
Tốc độ của thây ma trong thời kỳ đầu còn rất chậm, thứ đáng sợ chính là số lượng.
Thế nên Lục Diệt
đâu nào có ý định ở lại đánh luân phiên với chúng nó.
Con dao găm trong tay được anh chém vào thây
ma nữ, tốc độ rất nhanh, đâm chính xác vào ngực của nó.
Động tác của nữ thây ma cũng bởi vậy nên hơi chậm lại một chút; ngay sau đó giống