Edit: Sườn Xào Chua Ngọt Beta: Công Chúa
Trong vòng nửa năm, những người còn sống sót ở các thành phố lớn đều thành lập căn cứ thích hợp cho
mình, nhưng có một vài thành phố có quá nhiều thây ma, khó mà giết sạch hay loại bỏ hết được nên họ
đã bỏ cuộc, để mặc những thành phố đó biến thành thành phố của thây ma.
Thành phố Tô là một trong những thành phố thây ma ấy.
Vì dần dà không có ai muốn tới đây nên “đồ ăn” của thây ma nơi này bắt đầu sụt giảm nghiêm trọng,
một bộ phận rất lớn thây ma đều lần theo mùi mà tới những căn cứ bên ngoài có nhiều người để đánh
chiếm.
Mà một số ít thây ma còn lại, bao gồm Quý Sương thì ở lại thành phố Tô.
“Mình muốn ở đây đợi cậu, hơn nữa, nơi này là địa bàn của mình, sẽ không có bất cứ người hay thây
ma nào ức hiếp mình được.” Quý Sương yên tâm ở đây một thời gian dài.
Kiều Kiều hỏi: “Nhất định phải ăn thịt người à?”
Nghe vậy, Quý Sương ghé sát vào Kiều Kiều, ngửi ngửi người cô, phát hiện cô không hề có chút mùi
thối hay mùi máu tanh nào.
Quý Sương sợ đến nỗi mặt mày biến sắc, cô ta đưa một miếng thịt còn sót lại cho Kiều Kiều: “Trời ạ,
cậu không ăn gì sao? Cũng phải, cậu yếu như vậy, chắc đã chịu rất nhiều thiệt thòi.
Mau ăn cái này
đi! Sau này hễ chị có một miếng thì sẽ chia cho cậu một miếng.”
Kiều Kiều tuy rất cảm động song vẫn đặt miếng thịt sang một bên, nói: “Thật ra chúng ta có thể ăn
những thứ khác.”
“Thứ khác?” Theo hiểu biết của Quý Sương, bọn họ là thây ma, thứ thây ma nên ăn là thịt người.
Kiều Kiều gật gật đầu rồi móc một trái cây mọng nước ra, cùng với một miếng thịt heo khô thơm ngào
ngạt, đưa cả cho Quý Sương.
“Mình ăn những thứ này vẫn thấy rất khỏe mạnh.”
Quý Sương chần chừ cầm trái cây lên cắn một miếng, trái cây không nặng mùi như máu thịt, nhưng mùi
thơm ngọt của nó lại tràn ngập khoang miệng.
Là vị ngon cô ta chưa từng cảm nhận được.
“Lạ thật, lúc chúng ta vừa mới “sinh ra”, mình thử ăn mấy thứ trái cây này nhưng chẳng thấy chúng
có vị gì cả.”
Khi đó dị năng của Quý Sương vẫn chưa thức tỉnh, cũng thấy đói bụng suốt như Kiều Kiều, nhưng cô ta
thông minh hơn Kiều Kiều một chút, trừ đi theo nhóm thây ma kiếm ăn, còn biết vụng về leo lên cây
hái trái, nhưng khi ăn cô ta chẳng thấy chúng có mùi vị gì cả.
Cô ta chỉ cảm nhận được mùi vị máu
thịt loài người.
Kiều Kiều nói: “Đương nhiên không giống nhau, đây là trái cây của cây biến dị, khác với trái cây
bình thường.”
Giống như những thây ma đã từng phải chịu đói mà Quý Sương và Kiều Kiều gặp dọc đường đi đều có thể
chấp nhận những đồ ăn khác ngoài máu thịt.
Ăn máu thịt chỉ là bản năng của thây ma, nhưng cũng không bắt buộc phải ăn máu thịt.
Bọn họ thông qua việc ăn thịt uống máu để khiến cơ thể khỏe mạnh, tăng cường dị năng, nhưng như thế
không có nghĩa là không ăn máu thịt thì không được.
Thời gian đầu mạt thế, bọn họ chỉ có thể cảm nhận được mùi vị máu thịt, nhưng từ đó đến giờ đã nửa
năm trôi qua, thế giới đều đã thay đổi.
Thế giới sau khi thay đổi dường như chấp nhận sinh vật mới tinh này, khiến bọn họ có thể cảm nhận
được vị ngon của máu thịt thú biến dị, cũng như sự thơm ngọt của trái cây.
Điều này chứng minh thây
ma không nhất thiết phải ăn thịt uống máu.
Kiều Kiều nghĩ, cô và Lục Diệt, một kẻ là thây ma, kẻ kia là con người mà có thể chung sống hòa
bình, nắm tay nhau tồn tại.
Vậy thì vì sao những thây ma khác lại không thể?
Kiều Kiều rất hào hứng chia sẻ chuyện này với Quý Sương, cô nàng vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Con người
là đồ ăn, Kiều Kiều, sao chúng ta có thể chung sống hòa bình với đồ ăn được?”
“Có thể chứ.” Kiều Kiều khẳng định chắc nịch: “Mình và lương tươi của mình chung sống rất hòa
thuận.
Sương Sương à, không phải cậu từng bảo cậu cũng muốn tìm một người làm lương tươi à?”
“Tìm rồi.” Quý Sương đáp nhẹ tênh: “Tìm những ba bốn người, nhưng mình ăn sạch rồi.”
Kiều Kiều: “…Ờ.”
Kiều Kiều không nhắc chuyện này nữa, vì cô cũng tự cảm thấy cách cô và Lục Diệt ở chung với nhau
hơi lạ.
Ánh mắt cô lia tới chiếc áo khoác trên người Quý Sương, đó là chiếc áo lúc trước cô đã choàng cho
cô ta.
Kiều Kiều giơ tay kéo khóa áo xuống, lột nó ra rồi ném phứt xuống đất.
Quý Sương cuống cuồng muốn
nhặt lên, bị Kiều Kiều túm chặt.
“Chủ nhân chiếc áo ấy là người không tốt.” Kiều Kiều khẽ nói: “Sương Sương, cứ để mình làm “áo
khoác” của cậu là được.”
Quý Sương giật mình, bất giác nhoẻn miệng cười, nói: “Là mình bảo vệ cậu mới đúng chứ.”
Kiều Kiều chớp chớp mắt, cười không dứt.
“Nhưng này Kiều Kiều, mình đã gặp chủ nhân chiếc áo khoác này.” Quý Sương chỉ chiếc áo bẩn thỉu
dưới đất nói: “Mình có thể phân biệt được, chiếc áo có mùi của anh ta.”
Kiều Kiều hỏi: “Là Tống Phái à?”
“Mình đã gặp anh ta ở đây.” Quý Sương thong thả nói: “Những người đi cùng anh ta tới đây đều trở
thành đồ ăn của chúng mình, chỉ có anh ta chạy thoát.”
Kiều Kiều hơi không muốn nhắc tới Tống Phái, hễ nhắc tới anh ta là cô sẽ nhớ tới những con người ở
trấn Thạch Khê, những kẻ đối xử không tốt với cô.
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu kinh thiên động địa của thây ma từ
ngoài vọng vào, khiến Kiều Kiều và Quý Sương không hẹn mà đều giật mình.
Quý Sương nắm chặt tay Kiều Kiều, rảo bước đi ra ngoài, chợt trông thấy ở đằng xa có một gã thây ma
cao lớn đang cắn đứt cổ họng của một thây ma khác, rồi cắn nuốt thịt thối trên người nó.
Quý Sương là thây ma có thực lực mạnh nhất trong đám thây ma thành phố Tô, vậy nên cô nàng có ý
thức lãnh thổ rất mạnh.
Rõ ràng đây là địa bàn của cô ta, còn gã thây ma kia hiển nhiên đến từ nơi
khác, điều này khiến cô ta thấy cực kỳ bất mãn.
Quý Sương đẩy Kiều Kiều sang một bên, gầm lên một tiếng với gã thây ma kia.
Gã thây ma cao lớn cắn nát đầu con thây ma kia để lấy tinh hạch, nuốt xong mới ngước khuôn mặt thối
rữa đầm đìa máu lên, nhìn chằm chằm Quý Sương.
“Hệ tinh thần…” Gã hít sâu một hơi, vẻ hung ác hiện rõ trên mặt.
Trong nháy mắt, Quý Sương cảm thấy bị đè ép nặng nề.
Lúc này, cô còn cảm giác được cả sự hiện diện
của những thây ma mạnh tầm cỡ cô trong tinh hạch.
Không khó đoán ra, gã thây ma trước mặt cô đã cắn nuốt sạch sẽ những thây ma đó.
Gã mở hé miệng, để lộ hai chiếc răng nanh bén nhọn rắn chắc, vừa nhìn đã phát sợ: