Edit: Basic Needs Beta: Công Chúa
Kiều Kiều vẫn không hiểu như cũ, dẫu Lục Diệt nhụt chí nhưng cũng chẳng nóng nảy, bởi vì tương lai
còn rất dài, anh có thể đợi đến khi Kiều Kiều thông suốt.
Dường như cô không đặt những lời nói của anh ở trong lòng, cô tiếp tục đề xuất: “Lục Diệt, cùng tồn
tại là rất khó khăn, vua thây ma mang theo hầu hết đồng loại của tụi em, vẫn không có việc ác nào
không dám làm cả.” “Trên con đường cùng tồn tại tất nhiên có rất nhiều khó khăn.” Lục Diệt nghe
xong lời cô nói, cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó mở lời, “Theo lời em nói, việc cấp bách vẫn là
vua thây ma.
Có lẽ… Thay đổi một vị vua, tình hình sẽ tốt hơn rất nhiều.”
“Như thế nào đổi đây?” “Giết.”
Sau khi giết chết vua thây ma, đổi một vua, con đường sau đó mới là gian khó nhất.
Nào có dễ như
vậy để loại bỏ những định kiến và ân oán giữa hai chủng tộc.
Bất quá hiện tại cân nhắc nên giết thây ma kia như thế nào.
Vua thây ma lúc này còn chưa hoàn toàn
trưởng thành, thế nên trước khi hắn triệt để trưởng thành cần bóp chết hắn.
Như vậy hướng đi của kiếp trước và kiếp này sẽ hoàn toàn khác nhau.
Có lẽ kiếp này nhân loại và
thây ma thật sự có thể nghênh đón việc cùng tồn tại.
Thật ra Kiều Kiều rất phản cảm với từ này.
Cô không thích giết chóc.
“Nếu chúng ta muốn tạo ra sự tồn tại trong hòa bình, thì giết chóc và cái chết là không thể tránh
khỏi.”
Nếu vua thây ma không chết, như vậy mâu thuẫn giữa nhân loại và thây ma sẽ càng ngày càng nặng,
không cách nào cứu chữa.
Đến lúc đó sẽ chỉ có nhiều máu tanh và giết chóc.
Ánh mắt Kiều Kiều dần dần kiên định: “Giết.”
“Kiều Kiều, sở dĩ thây ma kia làm vua là bởi vì độc xác sống trong cơ thể hắn là mạnh nhất trong
tất cả thây ma.
Nhưng thành cũng vậy, bại cũng vậy, đây là điểm yếu trí mạng của hắn.” Lục Diệt
chậm rãi nói, “Nếu muốn triệt để giết chết hắn, còn phải dựa vào em.
“
“Em sẽ cố gắng!”
Lục Diệt buồn cười, tiếp tục nói: “Thân thể hắn không chịu nổi một lượng lớn khí sinh mệnh.
Khi độc
xác sống va chạm với khí sinh mệnh này, hắn sẽ nổ tung mà chết.”
Trong tay Kiều Kiều hiện lên ánh sáng màu xanh biếc.
“Là cái này sao?”
Lục Diệt gật đầu.
Dị năng hệ mộc của Kiều Kiều vốn đặc biệt, hiện giờ dị năng của cô lại kết hợp với năng lượng trong
nhẫn sinh mệnh chỉ kia, là vũ khí chí mạng để tiêu diệt hoàn toàn vua thây ma.
Lúc Kiều Kiều nói với các đồng đội về ý nghĩ giết chết vua thây ma, Lục Diệt cũng nói ra tính toán
của mình với đồng đội phía mình.
Nhiệm vụ mà bọn họ tiếp nhận chính là đi đến căn cứ Rạng Đông nhằm lấy mẫu vật, nếu giết vua thây
ma, nhiệm vụ sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng vua thây ma vừa xưng vương, làm sao có thể dễ dàng
bị giết như vậy?
Khi bầu không khí của họ dần nặng nề, bên phía Kiều Kiều lại thoải mái hơn nhiều.
Bởi vì Trang Vưu và Lâu Dương Lăng đều muốn làm vua mới.
…… Nghĩ lại cũng rất dài dòng.
Lâu-Dương-Lăng-phẫn-nộ-bất-bình: “Vua thây ma kia mang đi mấy tên đàn em còn sót lại của tôi, tôi
và hắn không đội trời chung!”
Trang-Vưu-tức-giận-tận-trời: “Lúc đầu hắn ta làm tôi bị thương nặng, nửa vết thương trên bụng tôi
là do hắn gây ra, tôi và hắn không đội trời chung!” Lời tàn nhẫn vừa mới thốt ra, bụng Trang Vưu
liền ùng ục kêu lên một tiếng, khiến mắt gã ta sáng lên màu xanh lục, kế đó lại nhìn về phía những
con người đang nói chuyện bên kia.
Kiều Kiều có chút lo lắng về việc liệu gã ta có lao về phía nhân loại khi bỗng nhiên đói bụng lúc
thật sự đánh nhau hay không.
Đàm Thiện không phản đối với chuyện giết vua thây ma, anh hiểu rõ chuyện này, hiểu được sự chung
sống mà họ theo đuổi dành cho vua thây ma sẽ không bao giờ đạt được.
“Vua thây ma kiêu ngạo tự đại, bạn đồng loại của chúng ta ở dưới tay hắn thật ra cũng không có được
bao nhiêu chỗ tốt.
Nếu như có thể, có thể truyền suy nghĩ của chúng ta cho bọn họ nghe, để cho bọn
họ hiểu được việc cùng tồn tại, như vậy chúng ta phải đối mặt không phải là cả chủng tộc thây ma,
mà chỉ là một vua thây ma.
Điều đó sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Đàm Thiện nói ra suy nghĩ của mình, “Thừa
dịp họ vẫn còn lượn lờ bên ngoài căn cứ Rạng Đông, tôi muốn đi đến đó một chuyến.”
Kiều Kiều tuy rằng không hiểu lắm, nhưng cũng biết chuyện này rất nguy hiểm, cô có chút lo lắng.
“Không sao đâu, Trang Đỏ Đỏ đi cùng tôi.” Đàm Thiện nhìn Trang Vưu đang gặm trái cây, bèn bổ sung
thêm.
Trang Vưu không có khái niệm cùng tồn tại, đi theo bọn họ cũng chỉ là bởi vì bọn họ không để cho gã
chết đói mà thôi.
Vì vậy, để cho Trang Vưu ở lại giữa con người trong mùa mưa thực sự là một nỗi lo
tiềm tàng.
Trang Vưu: “Anh có thể đừng la bậy được không?”
Cũng bởi vì câu chuyện của cô bé Trang quàng khăng đỏ và Kiều sói xám khi trước mà xưng hô vốn tốt
lại biến thành Đỏ Đỏ.
Quý Sương hỏi: “Vậy Đỏ Đỏ muốn tách ra với chúng tôi sao?” Trang Vưu trả lời rất nhanh: “Ừm.”
Kiều Kiều: “Đỏ Đỏ.” “Đừng kêu bậy.”
Ồ, thì ra thây ma cũng được đặt tên rõ ràng như vậy.
Sau khi Đàm Thiện và Trang Vưu rời đi trong bóng đêm, sáng sớm hôm sau, Lục Diệt và Tuân Liệt cũng
tạm thời rời khỏi nơi này để tìm hiểu tin tức.
Ninh Chu giải thích cho Kiều Kiều đang khó hiểu: “Cho dù là vì căn cứ Rạng Đông mà đến hay vì mẫu
vật trong trong căn cứ đó, thì tiểu đội người có dị năng sẽ không ít.
Bây giờ chuyện chúng ta phải
làm chính là tập hợp mọi người lại với nhau.”
“Vậy khi nào Lục Diệt trở về?” Thật ra Kiều Kiều rất muốn đi theo Lục Diệt.
Ninh Chu xoa mặt cô, cười tủm tỉm nói: “Lúc này mới bao lâu chứ mà đã nghĩ tới người ta rồi?”
“Cô đừng xoa tôi nữa.” Kiều Kiều cả giận nói.
“Thừa dịp đội trưởng Lục không có ở đây, đương nhiên tôi phải nhéo nhiều hơn.” Cô nàng lộ ra ý cười
khi đáp trả.
Kiều Kiều vỗ tay cô, vừa định xoay người rời đi, nhưng bỗng nhiên lại như nghĩ đến cái gì đó, len
lén nhìn bốn phía một cái, sau đó kéo Ninh Chu sang một bên nói nhỏ.
Ninh Chu suy đoán: “Kiều Kiều, có vấn đề về tình cảm muốn hỏi tôi à?” Tình cảm?
Đó có phải là vấn đề tình cảm không?
Kiều Kiều suy nghĩ một chút, chần chờ gật đầu.
“Hỏi đi.”
Kiều Kiều một chút cũng không ngượng ngùng đáp: “Ngày hôm trước Lục Diệt cắn tôi, tôi muốn cắn trở
lại, nhưng anh ấy nhéo cằm tôi không cho tôi cắn.”
Bạn học nhỏ họ Lục còn rất chủ động, Ninh Chu nghe xong cười hỏi: “Cô muốn cắn trả thế nào đây.”
Kiều Kiều lộ ra một đôi răng nanh về phía Ninh Chu.
Ninh Chu: “… Kiều Kiều ngốc, không phải cắn
thật đâu.” “Không phải cô đã dạy tôi cắn sao?”
“Được rồi, lỗi của tôi.” Đứa nhỏ Kiều Kiều này như một cọng gân, nhất định phải để cho cô nói rõ
ràng.
Ninh Chu suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Đấy không phải là cắn, mà gọi là hôn.
Đó là những
gì người yêu sẽ làm.” “Người yêu là gì?”
“Người sinh ra tình yêu với mình.”
“Đàm