Edit: Basic Needs Beta: Công Chúa Hôm sau.
Mặc dù kế hoạch là sẽ hành động vào đêm đó, song họ cũng phải xuất phát
sớm để chuẩn bị.
Trước khi rời đi, Ninh Chu đã bí mật tìm gặp Lục Diệt một chuyến.
Cô biết rất rõ phong cách làm
việc của Lục Diệt, anh thích thế nào cô cũng không xen vào được, nhưng Ninh Chu cũng không muốn
nhìn thấy Kiều Kiều đau lòng bởi vì Lục Diệt xảy ra chuyện.
Dù sao nhóc thây ma kia rất hợp với ánh mắt của cô.
“… Vậy nên, cứ kiềm chế một chút.” Ninh Chu nghiêm túc nói sau một hồi thao thao không ngừng.
Lục Diệt dường như bật ra một tiếng cười chế nhạo.
Ninh Chu: “?”
“Tôi có chừng mực.” Lục Diệt vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út trái, thân nhẫn có ánh sáng trắng
bạc, lấp lánh rạng rỡ, đẹp đẽ vô cùng, “Kiếp trước tôi không có lo lắng gì, kiếp này thì có Kiều
Kiều.”
Kiều Kiều là điểm mấu chốt của tất cả mọi thứ anh đã làm.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Ninh Chu bị đội trưởng Lục cho ăn thức ăn chó: “… Ôi.”
Mùa mưa vẫn chưa trôi qua, nhưng rõ ràng mưa không còn nặng hạt như mấy ngày đầu, những cơn mưa nhỏ
dày đặc rơi tí tách, rơi xuống đất tạo ra âm thanh dày đặc.
Lúc rời khỏi trấn Thanh Lâm, vẫn có đồng loại thây ma đến tiễn Kiều Kiều, Kiều Kiều nhớ rõ tên của
mỗi một người, hơn nữa còn nghiêm túc thật sự nói lời tạm biệt với bọn họ.
“Tôi sẽ trở về.” Kiều Kiều nói với họ, “Mang theo hòa bình và cùng tồn tại trở về.”
Hy vọng sau khi chém giết vua thây ma sẽ không còn máu tanh cùng giết chóc nữa.
Kiều Kiều không hề
muốn nhìn thấy đầu các bạn đồng loại bị chém đứt lăn xuống đất.
Khi đối mặt với đồng loại với khuôn mặt mỉm cười, Tuân Liệt và Lục Diệt khen ngợi Kiều Kiều: “Chị
dâu nhỏ kiên nhẫn dịu dàng đấy.
Anh Lục, anh phải nỗ lực hơn đấy.”
Lục Diệt yên tĩnh đứng cách đó không xa nhìn cô cùng đám thây ma đồng loại nói lời tạm biệt, nghe
thấy vậy, khóe môi anh khẽ mím ra một vòng cung như mỉm cười.
“Ừ.”
Bầu trời ảm đạm, xa xa mây đen đè nặng một mảng, trong không gian đầy áp lực vô cớ này, Lục Diệt và
nhóm của anh rời khỏi thị trấn Thanh Lâm, bắt đầu dấn thân vào một cuộc hành trình nguy hiểm.
Rừng rậm ẩm ướt, cho dù có dị năng bảo vệ thân thể, vẫn không khỏi làm ướt giày dép Kiều Kiều.
Cô
lắc chân một cách khó chịu, cố gắng gạt nước bùn dính trên giày.
Lục Diệt nắm tay cô, nhẹ giọng hỏi: “Có muốn cõng không?”
“Chờ kết thúc rồi anh lại cõng em.” Kiều Kiều lắc đầu và nghiêm túc nói, “Em chờ anh.”
Lục Diệt mỉm cười: “Được.”
Tuân Liệt và Lâu Dương Lăng đi cuối cùng nhau nhổ nước bọt: “Đội trưởng bỗng nhiên trở nên dịu
dàng, mẹ nó đúng là không quen.”
Lâu Dương Lăng nghe không hiểu tiếng người nói, nhưng rất nể mặt tùy tiện rống hai tiếng.
Ninh Chu nghiêng đầu lại cất tiếng: “Người ta dịu dàng cũng không phải đối với anh, anh lo mà nhìn
đường đi.”
Một đường đi với không khí thoải mái sung sướng, Lục Diệt với cảm giác phương hướng siêu mạnh đã
dẫn bọn họ vòng vào một mảnh rừng thông.
Cây thông cao lớn xanh biếc tươi tốt, gần như che khuất
bầu trời đen kịt.
Đây là căn cứ tạm thời của họ.
Nhóm người có dị năng nhìn thấy hai thây ma phía sau Lục Diệt thì sắc mặt không khỏi thay đổi.
Tuy nói hiện tại đều đang cùng chung sống, nhưng bây giờ bọn họ đang ở trong khu rừng rậm này, toàn
bộ đều là thây ma có thể là địch của nhân loại, cho nên nhìn thấy thây ma ở phía sau Lục Diệt, tâm
trạng của họ vẫn không khỏi xao động.
Khi họ nhìn thấy cái đầu nhỏ bù xù của Kiều Kiều ló ra từ phía sau Lục Diệt, tâm trạng của họ càng
trở nên phức tạp hơn.
Đây là mang theo bạn gái sao?
Nhờ vào sự chuyên nghiệp, bọn họ nhiều lắm cũng chỉ liếc mắt nhìn Kiều Kiều vài lần.
Nhưng ngay khi thảo luận chính sự, họ đã đặt sự tò mò về Kiều Kiều sang một bên, chuyên tâm lắng
nghe lời triển khai.
Khi màn đêm đến gần, những người có dị năng phân tán xung quanh và nhanh chóng thu hút sự chú ý của
thây ma.
Nhưng ngoài dự liệu của bọn họ, thây ma càng ở rìa rừng rậm càng bắt đầu dần không để ý tới bọn họ.
Những thây ma này có địa vị thấp nhất trong chủng tộc thây ma, bọn họ so với bất luận người nào hay
thây ma nào thể đều khát vọng cùng chung sống, bọn họ có thể tiếp nhận những thứ khác, từ quả dại
ngọt ngào, đến thú biến dị mỹ vị.
So với việc bọn họ mạo hiểm liều mạng cướp một chút máu thịt lại
bị cắt đầu thì tốt hơn nhiều.
Người có dị năng mơ hồ nhận ra, cái gọi là cùng tồn tại, kỳ thật cũng không khó như vậy.
Chẳng qua càng đến gần khu vực trung tâm, lũ thây ma giống như mất đi lý trí, vọt về phía bọn họ
như thể không cần mạng.
Những thây ma này trung thành và tin tưởng vua thây ma, tin tưởng vững chắc
tương lai sẽ là thiên hạ của bọn họ, mà nhân loại chẳng qua chỉ là thức ăn hèn mọn đê tiện mà thôi.
Lâu Dương Lăng cùng Quý Sương che giấu hơi thở của mình, trà trộn vào trong đám thây ma, giống như
một con thây ma bình thường nhất.
Bọn họ cẩn thận phân biệt hơi thở độc nhất thuộc về vua thây ma, rất nhanh liền biến mất trước mắt
Lục Diệt và Kiều Kiều.
Kiều Kiều có chút khẩn trương, tay bắt đầu run rẩy, lại bị Lục Diệt nhẹ nhàng nắm lấy.
“Đừng sợ.” Rừng rậm chỉ còn một mảnh tối tăm sau khi màn đêm buông xuống, đêm nay mưa phùn liên
miên, không trăng không sao, chỉ có lồng năng lượng phát ra ánh sáng tù mù.
Giọng nói của Lục Diệt lướt qua khoảng tối, nhẹ nhàng xoa dịu trái tim đang bồn chồn của Kiều Kiều.
Không lâu sau, họ chạm trán với một làn sóng thây ma, người có dị năng lấy ra vũ khí, muôn màu muôn
vẻ dị năng đã chiếu rọi sáng ngời chốn trời đất này.
Lục Diệt và Kiều Kiều bị đàn thây ma hỗn loạn làm cho tách nhau ra.
Kiều Kiều không thể không cầm
vũ khí một lần nữa, cắt đứt ý định làm tổn thương cô của đồng loại.
“Kiều Kiều, Kiều Kiều…”
Giọng nói quen thuộc gọi tên Kiều Kiều, Kiều Kiều ngước mắt nhìn lại, đã thấy Trang Vưu nhiều ngày
không gặp.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy về phía Trang Vưu.
Cùng lúc đó, tiếng nổ bất ngờ ở phía xa, đó là tín hiệu từ Lâu Dương Lăng và Quý Sương.
Trong lòng mọi người rùng mình, nhanh chóng bỏ qua hướng đó.
Lục Diệt quay đầu tìm kiếm bóng dáng
Kiều Kiều.
Bởi vì người và thây ma trộn lẫn với nhau, trong đêm mưa này khiến anh nhìn không rõ, chỉ mơ hồ
nhìn thấy một cái bóng nhỏ nhắn.
Kế đó anh quay đầu lại, chạy về phía vua thây ma.
Mà lúc này, Kiều Kiều đang chạy đến trước mặt Trang Vưu cũng nghe thấy tiếng bom tín hiệu.
Cô đưa tay ra để kéo Trang Vưu cao lớn: “Đỏ Đỏ, chúng ta phải đi qua đó mới đúng, nhanh chóng đuổi
theo.”
Toàn bộ khuôn mặt của Trang Vưu chìm trong bóng tối, Kiều Kiều không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh,
chỉ có thể nghe thấy giọng nói của anh vang lên: “Không phải bên kia, Kiều Kiều.”
“Chính là nó mà.” Kiều Kiều sợ Lục Diệt biến mất nên dần sốt ruột.
Trang Vưu kéo Kiều Kiều Kiều toan muốn xoay người lại, sau đó kéo cô đi về một phía: “Ở bên này.”
Kiều Kiều bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo gã.
“Đỏ Đỏ, Đàm Đàm ở đâu?”
Trang Vưu chỉ nơi xa.
“Tại sao hai người các anh không đi cùng nhau chứ?” Trang Vưu không nói gì, mà chỉ lôi kéo Kiều
Kiều đi.
Bước chân của gã càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhanh, Kiều Kiều gần như không theo kịp gã.
Kiều Kiều càng thêm bất an, cô mạnh mẽ dừng bước, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng “Trang Vưu! “
“Kiều Kiều.”
Cảm xúc bất an của Kiều Kiều trong phút chốc đã được xoa dịu, cô nhìn thấy Đàm Thiện đi ra từ trong
bóng tối.
……
Phía bên kia.
Mọi người rốt cục chạy tới phương hướng phát ra tín hiệu, Lâu Dương Lăng và Quý Sương đang bị đông
đảo thây ma vây lấy, mà vua thây ma đứng trước một cây đại thụ cao che trời, dùng gương mặt vô cảm
nhìn bọn họ.
Như thể đã đợi rất lâu.
Ai cũng đều biết rằng sẽ có một trận chiến khốc liệt khó tránh khỏi giữa bọn họ.
Vua thây ma chờ ở chỗ này, bày ra thiên la địa võng, chờ nhân loại tự chui đầu vào lưới; nhân loại
biết rõ đây là một trận âm mưu đến từ thây ma, sẽ tương kế tựu kế.
Cũng không biết rốt cuộc là ai sẽ được như ý nguyện.
Khi Lục Diệt chiến đấu với vua thây ma, anh liền nhận ra có gì đó không ổn.
Thứ nhất, không nhìn thấy bóng dáng của Kiều Kiều nữa; thứ hai, vua thây ma trước mắt rất kỳ quái.
Lục Diệt ngưng tụ một hỏa cầu lửa, như phá không gian mà đập xuống phía vua thây ma.
Mưa dày đặc
xối trên quả cầu lửa cũng chỉ làm cho ngọn lửa thiêu đốt càng thêm lợi hại.
Quả cầu lửa tiếp tục bay đi khi xuyên qua