Edit: Sườn Xào Chua Ngọt Beta: Công Chúa
Rọ mõm.
Tuy trước giờ Kiều Kiều chưa từng nhìn thấy thứ đó, song vừa nghe tên đã biết nó là gì.
Nhưng cô
muốn ở lại đây.
Bởi vì còn có đồng loại của cô bị nhốt ở đâu đó, cô phải đi cứu họ ra.
Chân Chân không ngờ La Nghị
bỗng dưng lại nói vậy.
Mọi chuyện thành ra tình cảnh như hôm nay cũng không phải là thứ cô ta muốn thấy.
Thế mà không ngờ,
Kiều Kiều lại gật đầu: “Tôi đeo.”
Lục Diệt không nhịn được nữa.
“Kiều Kiều, em có biết em đang nói gì không hả?”
Kiều Kiều nghiêm túc nói: “Bây giờ căn cứ Bảo Hộ cho rằng thây ma sẽ tấn công người, bọn họ bảo em
đeo rọ mõm cũng là lo lắng vấn đề an toàn, em có thể chấp nhận.”
Mặt Lục Diệt sắp tái đi.
Kiều Kiều mà anh nâng niu trên tay, dựa vào đâu phải ép dạ cầu toàn? Chỉ là một căn cứ mà thôi.
Không đáng.
Lục Diệt không mấy giàu lòng trắc ẩn, anh biết Kiều Kiều muốn ở lại đây là vì đám đồng loại đang bị
giam giữ, nhưng anh không lý giải nổi vì sao Kiều Kiều cam tâm chịu nhục vì chúng.
La Nghị ấy thế mà lại lôi đâu ra một cái rọ mõm thật, định ấn lên mặt Kiều Kiều: “Muốn ở lại còn
không đeo nhanh lên?”
Nhưng hắn vừa mới sấn tới Kiều Kiều, chưa kịp giơ tay ra, Lục Diệt đã hành động trước.
Động tác của
anh vừa nhanh vừa hiểm, La Nghị chưa kịp động cựa gì đã bị Lục Diệt quật ngã nhoài ra đất.
“Rọ mõm? Nếu mày thích sao mày không đeo đi? Hay là mày muốn tao đeo hộ?” Sau đó, anh thoăn thoắt
chụp cái rọ mõm kia lên miệng La Nghị một cách thô bạo.
Tuy Kiều Kiều ở cạnh Lục Diệt lâu như vậy, song đây là lần đầu tiên cô thấy Lục Diệt tức giận dữ
đến mức ấy.
Cô thoáng sững người, chớp chớp mắt nhìn anh.
Chân Chân bĩu môi: “Đáng đời.”
La Nghị ú ú ớ ớ chửi thề một tràng mới tháo cái rọ mõm xuống.
Thấy người xung quanh đều đang nhìn hắn cười nhạo, hắn nổi khùng: “Cười cứt ấy! Bắt hai đứa chúng
nó lại cho tao!”
Đám người dị năng dưới quyền hắn nghe lời xông lên, hơn nữa còn ngưng tụ dị năng, có vẻ muốn tấn
công.
Lục Diệt kéo Kiều Kiều ra sau lưng anh, hơi nâng bàn tay lên, một ngọn lửa bùng cao.
Tình thế cực
kỳ căng thẳng.
Đúng lúc đó, một giọng nói già nua ngắt ngang họ: “Hãy để cô bé thây ma này tới phòng thí nghiệm
Vọng Hòa ở tạm một thời gian đi.”
Chân Chân vốn đang tập trung xem Lục Diệt dạy dỗ đám kia lập tức nghiêm mặt chào: “Giáo sư Chu.”
“Kiều Kiều, đây là người phụ trách phòng thí nghiệm Vọng Hòa, họ Chu.” Cô ta chào hỏi giáo sư Chu
xong thì nói với Kiều Kiều.
Kiều Kiều vô cùng bài xích bất cứ phòng thí nghiệm nào, cô co rúm người phía sau Lục Diệt không
động đậy.
Thoạt trông, giáo sư Chu là một ông cụ phúc hậu.
Ông thấy Kiều Kiều có vẻ sợ mình, bèn nói với Lục
Diệt: “Tôi có mấy lời muốn hỏi cô bé này một chút, có lẽ sẽ có ích cho việc nghiên cứu chế tạo
huyết thanh trong tương lai.
Trong khoảng thời gian này, hai người có thể ở lại phòng thí nghiệm
Vọng Hòa, sẽ không có ai dám gây khó dễ cho cô bé đứng sau cậu đâu.”
Sau khi phòng thí nghiệm Vọng Hòa chế tạo được tinh hạch nhân tạo đã hoàn toàn thay thế được vị trí
của phòng thí nghiệm Hy Vọng.
Vì trải nghiệm kiếp trước, cả Lục Diệt và Kiều Kiều đều không muốn tới phòng thí nghiệm.
Chân Chân thấy vậy, bèn khuyên: “Nếu Kiều Kiều khăng khăng muốn ở lại đây thì hãy tới phòng thí
nghiệm Vọng Hòa đi, như vậy sẽ không ai dám can thiệp nữa.”
Kiều Kiều nghe xong, cảnh giác hỏi: “Các người sẽ lấy tôi làm vật thí nghiệm à?”
Giáo sư Chu lắc đầu: “Không đời nào, chúng tôi không giống như phòng thí nghiệm Hy Vọng.
Nhưng tôi
mời cô tới đó cũng vì muốn cô làm vài thí nghiệm nhỏ, nhưng tuyệt đối không có hại cho thân thể
cô.”
Dù sao, Lục Diệt sẽ bảo vệ cô.
Kiều Kiều cân nhắc hồi lâu, chầm chậm gật đầu.
Hai người nhanh chóng chuyển tới phòng thí nghiệm Vọng Hòa.
Phòng thí nghiệm này khác hẳn hình ảnh phòng thí nghiệm lạnh băng trong tưởng tượng của Kiều Kiều,
nơi đây rợp sắc xanh của các loại cây cối và hoa tươi, là môi trường sống Kiều Kiều rất thích.
Cô có năng lực giao tiếp bẩm sinh với cỏ cây.
Lục Diệt thấy cô đã quen chỗ ở cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mấy hôm sau, Kiều Kiều đi tản bộ một mình bên ngoài khuôn viên phòng thí nghiệm Vọng Hòa, ánh mắt
cô hơi đăm chiêu, dường như đang tìm gì đó.
Cô đang đợi Trì Nhất Lộ.
Chuyện cô đang sống tại phòng thí nghiệm Vọng Hòa, người trong căn cứ đều biết.
Nếu Trì Nhất Lộ còn
muốn lấy cô làm vật thí nghiệm thì nhất định sẽ bí quá làm liều.
Tuy Kiều Kiều không được xem là thông minh, suy nghĩ cũng rất đơn giản, nhưng vừa hay lại hợp ý Trì
Nhất Lộ.
Quả nhiên, sau nhiều ngày trôi qua, Kiều Kiều gặp lại Trì Nhất Lộ.
Trông hắn ta vô cùng chật vật, đôi mắt sau cặp kính chất đầy vẻ mệt mỏi, quần áo mặc trên người
cũng dơ dáy bẩn thỉu, còn dính cả máu tươi.
Kiều Kiều làm bộ ngạc nhiên: “Anh Trì, sao anh lại ở đây?”
Chỗ lúc trước Trì Nhất Lộ dẫn Kiều Kiều tới thật ra là địa chỉ giả, nên khi phát hiện Lục Diệt dẫn
người tới, hắn biết ngay Kiều Kiều đã nói cho Lục Diệt.
Chỗ ẩn núp của hắn cách địa chỉ giả khá xa, song không ngờ sau khi Lục Diệt phát hiện đó là địa chỉ
giả thì nhanh chóng theo dõi hắn ngay.
Trì Nhất Lộ giao chiến với Lục Diệt, hắn không am hiểu tác chiến nên bị Lục Diệt đánh trọng thương.
Khó khăn lắm mới chạy thoát được, hắn phải trốn chui trốn lủi khắp nơi, rồi nghe tin Kiều Kiều đã
chuyển vào phòng thí nghiệm Vọng Hòa.
Vật thí nghiệm hắn tăm tia sao có thể để lũ người phòng thí nghiệm Vọng Hòa nhanh chân cướp mất
được?
Rốt cuộc đến hôm nay, hắn cũng tìm được cơ hội, tất nhiên Trì Nhất Lộ không kiềm chế được.
Hắn nhìn Kiều Kiều đang nở một nụ cười chân thành ngoan ngoãn với mình mà âm thầm cười khẩy, quả
nhiên thây ma là loại mưu mô xảo trá, ngay cả Kiều Kiều thoạt trông ngây
thơ cũng không ngoại lệ, đến lúc này rồi mà còn làm bộ làm tịch.
Tuy cõi lòng Trì Nhất Lộ đang dậy sóng nhưng vẻ mặt hắn lại thản nhiên như không, hắn nhìn Kiều
Kiều.
Vừa hay Kiều Kiều cũng đang nhìn hắn với đôi mắt trong veo như nước.
Sau đó, hắn thấy mắt Kiều Kiều
dần dại đi.
Chứng tỏ dị năng của hắn đã có tác dụng.
…
Kiều Kiều mất tích.
Bấy giờ, rốt cuộc Lục Diệt cũng biết “bí mật” mấy hôm trước Kiều Kiều tiết lộ cho Ninh Chu là gì.
Thế mà cô lại muốn lấy bản thân làm mồi nhử Trì Nhất Lộ! Anh không dằn nổi cơn tức, nhìn Ninh Chu.
Ninh Chu hơi chột dạ, nhưng cô rất hận Trì Nhất Lộ.
Diệp Thi kéo Ninh Chu ra sau lưng anh ta, nói lạnh tanh: “Đây là ý tưởng của Kiều Kiều, anh có
trách thì trách Kiều Kiều ấy.”
Đương nhiên Lục Diệt biết không thể đổ hết lỗi lên người Ninh Chu được.
Nhưng có lẽ vì chuyện này
liên quan đến Kiều Kiều nên anh không cách nào bình tĩnh nổi.
Có lẽ bị lửa giận hun cháy đầu, lúc Lục Diệt đi ra ngoài, đột nhiên lảo đảo, trước mắt xuất hiện
bóng chồng, suýt thì té ngã.
Anh đỡ lấy vách tường gần đó, sắc mặt không bình thường.
“Không phải chứ đội trưởng, đừng nói anh giận tới mức đó chứ? Em đã đánh dấu dị năng lên người Kiều
Kiều, cô ấy sẽ