Rick ghi chép lại ý tưởng của Văn Tranh, chìm vào suy nghĩ, Văn Tranh thấy vậy bèn đứng dậy về khách sạn.
Cô gái kia tiễn họ ra cửa, cười nói: “Cho dù có khó khăn về mặt kỹ thuật thì bọn tôi cũng sẽ cố hoàn thành nó. Có gì nhờ cậu giúp đỡ.”
Sau khi Peppa rời khỏi trụ sở game [Không Gian Sinh Tồn] thì cũng dắt anh em đi trước. Gã bảo nếu có gì đột phá sẽ báo ngay.
Văn Tranh và Bắc Tư Ninh ở lại khách sạn, giúp đỡ cũng như bao che cho Wendy gắn dụng cụ, im lặng chờ Peppa liên lạc.
Năm ngày trôi qua.
Bọn Peppa cứ luân phiên nghỉ ngơi, Văn Tranh và Bắc Tư Ninh rất chán, hai người ở lì trong phòng chơi máy chơi game cầm tay, còn thuận tiện tranh thủ mấy hôm ánh trăng tốt để tu luyện.
Tu luyện đến tận khi ánh trăng không còn tỏ nữa, nhưng Văn Tranh không thể nào ngủ được vì Bắc Tư Ninh. Hắn ôm anh từ phía sau, một tay đặt lên bụng anh.
Nghe nói chỗ này là đan điền.
Viên đá dơ chưa rửa kia tồn tại trong một nơi vô cùng huyền huyễn, sau khi được truyền linh lực vào thì tạo ra những làn sóng nhiệt kì lạ.
Nói thật, khá khó miêu tả.
Bắc Tư Ninh chìm vào giấc ngủ rất nhanh, mèo tinh lúc nào cũng ngủ rất nhiều. Nghe nói tu sĩ loài người khi đạt được cảnh giới này thì có thể thức trắng ba năm, nhưng Yêu tộc không thích, đa số các yêu quái đều rất lười, bọn họ không chỉ phải ngủ, mà còn phải ngủ thật nhiều.
Kết quả là Văn Tranh chỉ có thể thức một mình với cái đầu đầy suy nghĩ không trong sáng lắm của mình.
Rèm cửa sổ kéo ra hai bên, ánh đèn ban đêm lập lòe, biến thành những đốm sáng rơi lung tung trên tường. Sau lưng vô cùng ấm áp, hơi thở của Bắc Tư Ninh nhè nhẹ vỗ về gáy của anh.
Văn Tranh cảm thấy, anh có thể nằm thế này mãi mãi.
***
“Clio, đừng có để rác ở đây, tôi nói bao nhiêu lần rồi hả, rác của mấy người phải mang thẳng đến trạm xử lí của khu phố!”
Một ông lão với cái bụng bia giơ chai rượu, lặng lẽ bước ra khỏi điểm tập kết rác, dọa anh chàng mặt tàn nhang đang đẩy xe rác giật mình.
“Tôi biết…” Anh chàng mặt tàn nhang đeo khẩu trang, đội nón, để lộ mỗi đôi mắt xám tro nhạt của mình, trông rất mệt mỏi. Gã thở dài, thật không may, hôm nay phải đi thêm năm trăm mét nữa, gã đẩy chiếc xe rác quẹo vào con đường tắt gần đó.
Thời tiết mấy hôm nay không tốt, mới sáng mà trời đã đầy sương mù. Tuy bây giờ đã vơi bớt rất nhiều nhưng không khí vẫn rất ẩm ướt khiến người khác khó chịu.
Clio lầm bầm, gã tính tiền lương của mình cũng như thời gian tan ca, khi đến đích thì người cũng nóng lên.
Việc xử lý rác vốn nên được giao cho hệ thống thông minh, nhưng rác của phòng thí nghiệm có quy định riêng. Clio cũng là nghiên cứu sinh của đại học tầm trung, được giáo sư của mình giới thiệu đến đây, đãi ngộ và tiền lương tạm chấp nhận được, ai dè đến rồi mới biết hóa ra công việc của mình là xử lý rác phòng thí nghiệm.
Trời ơi, Clio nghĩ thầm, gã sắp biến thành công nhân vệ sinh rồi!
Vì thế ngày nào gã cũng trong bộ dạng chưa tỉnh ngủ.
Những thứ còn dư lại sau thí nghiệm cầm được xử lí đặc biệt, xử lí xong cũng phải kiểm tra mới có thể vứt vào thùng rác được. Gã quen tay xử lí xong, vừa ngáp vừa đẩy xe về.
Không biết tại sao mà nãy giờ tim gã đập rất mạnh, Clio gãi đầu, tính tình lười biếng ảnh hưởng đến hành động của gã, gã lại đẩy xe vào hẻm nhỏ chuẩn bị quay về.
Mới vừa qua một ngã rẽ thì sau lưng bỗng có tiếng gió, gã kinh hoàng quay đầu, còn chưa kịp sợ hãi hét lên thì gáy đã đau buốt.
Sau đó
mềm oặt ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.
Văn Tranh cất kim tiêm thuốc mê của mình rồi kéo gã vào một xó nào đó, anh lột áo blouse trắng của gã ra mặc vào.
Anh cũng đã đổi màu tóc và đeo kính tàng hình, thậm chí còn đeo cả mặt nạ ngụy trang.
Văn Tranh bôi keo lên tay, tiến hành lấy vân tay, chụp ảnh con ngươi, sau khi làm tất cả cũng như kiểm tra lại lần nữa, Văn Tranh đẩy xe nhỏ, khom lưng đi về phía viện nghiên cứu.
“Văn Tranh.” Giọng của Wendy vang lên trong tai, cô nhỏ giọng nói: “Vào được rồi thì đi tìm bản đồ, xem xong thì đến thẳng tầng thứ bảy.”
“Ừ.” Anh nhẹ nhàng đáp lời.
Văn Tranh đẩy xe đến trước một cánh cửa sắt nhỏ, đi xuyên qua khoảnh sân của nhà xưởng bỏ hoang đến trước một tòa nhà hình vuông. Văn Tranh tiến hành xác nhận vân tay và con ngươi, thiết bị điện tử trước ngực anh vang lên.
“Nghiên cứu viên Clio. Mời vào.”
Viện nghiên cứu này được xây vội nên có vài chi tiết khá ẩu. Thậm chí có bức tường còn chưa kịp quét vôi, để lộ lớp xi măng xám ngoét.
Anh tỉnh bơ quan sát bản hướng dẫn, chọn một phòng chứa đồ nhỏ đẩy xe rác vào, thuận tiện đi về phía thang máy.
Clio cần vệ sinh phòng thí nghiệm mỗi ngày nên gã có quyền được ra vào rất nhiều khu vực. Văn Tranh cà thẻ điện tử của gã, nhấn vân tay, thang máy chậm rãi hạ xuống tầng bảy.
“Chỗ này hợp để cho nổ đấy.”
Giọng nói trực tiếp vang lên trong đầu anh, Văn Tranh giật mình, khóe môi hơi giật, anh cúi nhẹ đầu.
“Đừng nói chuyện.” Anh đeo khẩu trang, giọng rất nhỏ, mèo tinh đang tàng hình bên cạnh anh bất mãn ừ một tiếng, ừ xong nói tiếp: “Ta có thể giải quyết camera, còn có thể dắt người khác vào, mấy thứ kia quá phiền.”
Lúc bọn họ lên kế hoạch đã thống nhất để Bắc Tư Ninh tàng hình vào chung, nếu có chuyện gì xảy ra thì chi viện kịp thời, chỉ đi theo thôi chứ không tham gia hành động. Dù sao mục đích của bọn họ cũng là lấy chứng cứ, bảo vệ Bắc Tư Ninh. Không ai mong muốn lúc lấy chứng cứ lại tô đậm sự tồn tại của hắn lên.
Khu vực thí nghiệm chính cũng như tài liệu nằm ở tầng thứ bảy.
Wendy đưa cho anh một con chip, anh cần phải tìm được máy lưu tài liệu, nhét chip vào, Wendy mới có thể lấy dữ liệu từ xa.
Mà ông Lưu cũng đã sẵn sàng, đã thảo luận xong xuôi với Liên Minh, chỉ cần có chứng cứ xác thực là có thể bắt người ngay tức khắc, tránh lộ thông tin.
Nhiệm vụ này không khó, quãng đường đến phòng điều khiển chính của Văn Tranh thậm chí còn không gặp được mấy người.
Nhân duyên của Clio không tốt, mọi người thấy gã cũng chỉ gật đầu, không một ai dừng lại hàn huyên với gã.
Văn Tranh khom lưng đến thẳng phòng điều khiển chính, anh núp sang một bên nhìn trái nhìn phải, xác định không có ai mới giơ tay chuẩn bị quét vân tay, bỗng có người gọi anh từ phía sau.
“Clio?”
Giọng nói kia rất quen, còn có loại thân thiết khó nói.
Cơ thể Văn Tranh cứng ngắc, chầm chậm quay đầu.
Là Từ Kê.
- -----oOo------