Vốn Văn Tranh đồng ý ăn một bữa với Sơn Vũ Dục La cũng chỉ là khách sáo của người trưởng thành, không ngờ đối phương ngày thứ hai đã gọi lại hỏi anh khi nào rảnh.
Lúc đó Văn Tranh đang ở sở nghiên cứu, mới vừa bay mất sáu trăm cc máu, không chỉ chóng mặt hoa mắt, mà còn có cả buồn ói.
Cho dù đã sớm quen, nhưng không có nghĩa anh thích cái cảm giác này.
"Hôm nay rảnh." Văn Tranh nằm một lát, trên đầu là bóng đèn trắng nhức mắt "Tốt nhất là buổi trưa."
Sơn Vũ Dục La bên kia điện thoại tỏ vẻ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, luyên thuyên rằng mình lớn hơn nên cứ để mình mời, sau đó gửi tin đặt bàn của nhà hàng cũng như thời gian sang.
Văn Tranh chào nhân viên nghiên cứu đeo khẩu trang, đeo mặt dây chuyền không thể tách rời, rời mới mặc quần áo tử tế.
Đối phương cười cười hỏi anh: "Bạn gái?"
Văn Tranh bỏ lại một câu không phải rồi đi thẳng ra cửa.
Sở nghiên cứu này nằm dưới trung tâm mua sắm, nhân viên muốn vào phải quẹt thẻ ở thang máy riêng, cho nên nghiễm nhiên trở thành một trong những bí ẩn của thành phố.
Chủ đề nghiên cứu của sở nghiên cứu là, làm thế nào để người bình thường cũng có thể vào Sub-sapce, cho nên Văn Tranh cần đến đây hiến dòng máu quý giá của mình định kì.
Dẫu sao loại năng lực này cũng thuộc dạng truyền thừa huyết thống, hiển nhiên có liên quan đến gien, sở nghiên cứu đến tận bây giờ vẫn đang cố gắng giải mã nó.
Trước khi Văn Tranh ra về, anh quẹo vào phòng của sư phụ trước.
Từ Kê lúc không nhắc đến chuyện xem mắt, trông rất dễ nói chuyện.
Kính gọng vàng, khí chất nho nhã, tuy khóe miệng sâu, nhưng cười lên cũng không nghiêm túc như vẻ bề ngoài.
"Tiểu Tranh." Ông ngừng việc đang làm dở, mở cái hộp giữ nhiệt trên bàn, mùi hương ấm áp thơm lừng lập tức tản mác trong không khí "Làm bánh chiên nhân thịt bò cà rốt cho con này.
Thế nào rồi, tuần này thế nào? Tính ăn gì?"
Hộp giữ nhiệt làm bằng vật liệu mới có thể giữ nhiệt thức ăn cả ngày, cầm còn có thể bỏng tay.
Văn Tranh cầm cái bánh được gói kỹ bằng giấy gói dầu "Trưa ăn ở nhà ăn công ty, còn tối sẽ chiên thịt."
Từ Kê bất ngờ "Sao lại quyết định nấu cơm?"
"Nuôi mèo."
Văn Tranh nghĩ, ngày trong tuần, sáng nào cũng nấu một ít thức ăn mèo, bỏ vào dĩa.
Khi nào Đại Hắc đói là có cái ăn ngay.
Anh tan ca cũng không trễ lắm, ngoại trừ phải đến tổ hỗ trợ tâm lý một tuần hai lần ra, cũng không có hoạt động gì khác, có thể về nhà nấu đồ ăn mới.
"Tiểu Tranh?"
Văn Tranh a một tiếng, tỏ ý muốn sư phụ lập lại lần nữa.
Từ Kê kiên nhẫn hỏi lại: "Khi nãy ta hỏi con, sao đột nhiên nuôi mèo? Ta nhớ lúc ta đưa con một con, con còn trả lại cho ta, bảo với sư phụ rằng mình không thích cơ mà?"
Văn Tranh ngừng một chốc "Không có."
Từ Kê cười cười: "Mèo gì chinh phục được con vậy? Kiểm tra sức khỏe chưa? Nếu chưa thì mang đến nơi này làm."
"Vâng." Văn Tranh hai ba miếng nhét bánh vào miệng, nói còn có hẹn ăn, phải đi.
Từ Kê dúi hộp giữ nhiệt vào tay anh, lại đứng sửa cổ áo cho anh trước cửa phòng làm việc, để cho anh bớt một việc trên đường.
Đúng lúc có nhân viên nghiên cứu khác đi ngang qua, nhìn thấy bèn cười nói: "Tiểu Tranh đến à? Giáo sư Từ trông vui quá nhỉ."
Từ Kê cười cười: "Tôi thấy nó một chút đã vui rồi, nhưng thanh niên bây giờ không cho chúng ta quan tâm."
"Vâng." Nhân viên nghiên cứu kia cũng nói: "Con gọi điện thoại cho con bé nhà con, một tuần một lần nó cũng thấy phiền."
Trò chuyện một hồi, càng về sau nhân viên nghiên cứu kia càng muốn giới thiệu đối tượng cho Văn Tranh.
Từ Kê còn nói Tiểu Tranh cái gì cũng nghe lời chỉ mỗi cái này thì không, thế nên nhân viên nghiên cứu bèn hỏi, không thích con gái, vậy con trai thì sao?
Văn Tranh chỉ đành phải nhếch mép cười một cái.
Từ Kê lại có chút không vui: "Sao lại thích con trai được? Tiểu Tranh cao to đẹp trai thế này, tìm một cô gái đâu thể khó đến thế? Cậu đồng ý chuyện con gái nhà cậu hẹn hò với một cô gái khác à?"
Nhân viên nghiên cứu kia im lặng siết chặc túi hồ sơ trong tay, nói: "Có sao đâu."
Nhân viên nghiên cứu rời khỏi, không khí ngột ngạt cũng biến mất.
Từ Kê quay sang bảo Văn Tranh: "Lần sau đừng có cho có với con gái nữa, dù người ta có tốt đến đâu, sư phụ cũng sẽ giới thiệu cho con.
Chỉ có thú hoang mới chọn một thân một mình, con người là sinh vật sống theo bầy đàn, phải kết hôn."
Cũng như không, Văn Tranh nghe đến mức chết lặng, gật đẩu xong cũng ra về, lưng bị ánh mắt của sư phụ đốt muốn cháy.
Thang máy đi lên một cửa hàng tổng hợp, cửa thang máy mới hé ra một chút, tiếng ồn ào của mấy người bên ngoài đã xông vào như nước lũ mùa mưa.
"Cục cưng em biết không, cái thang máy từng có người chết rồi, nghe bảo là bị quỷ ám."
"Y da —- đừng nói vậy chứ! Ghét quá à."
"Ha ha, thật ra anh nghe được một bí mật, bên dưới có một tổ chức cứu thế giới của những người có siêu năng lực, thường xuyên thấy bọn họ quẹt thẻ ra vào, còn phải quét nhãn cầu."
"Đỉnh thế sao? Em cũng muốn xem thử anh hùng mạnh mẽ ra làm sao...."
Cửa thang máy mở hết, Văn Tranh đúng lúc đối mắt với hai người ở ngoài.
Kim Phồn Vinh: "Đù mé, Văn Tranh!?"
Văn Tranh lạnh lùng gật đầu một cái, lúc đi ngang qua cả hai để ra ngoài, đột nhiên bị Kim Phồn Vinh bây giờ mới phản ứng lại cản "Khoan! Cậu xuống bằng cách nào? Làm sao có thể xuống??" Mặt gã hoang mang tột độ, làm sao người đồng nghiệp gã vẫn luôn khinh thường có thể làm được cái thứ gã vừa mới khoe mẽ chứ.
Văn Tranh dừng bước "Phía dưới là nhà vệ sinh của nhân viên."
Kim Phồn Vinh: "Hả?"
"Tôi không có quẹt thẻ gì gì đấy, có lẽ là do thang máy hư.
Dù sao dưới đó cũng chỉ có nhà vệ sinh."
"Thật à?" Kim Phồn Vinh ngạc nhiên "Cục cưng chúng ta xuống xem một chút không?"
"Được á được á."
Hai người hào hứng nhấn nút đi xuống.
Không phản ứng.
Lại ấn thêm cái nữa, không hiện tượng.
Kim Phồn Vinh tức giận trừng Văn Tranh, Văn Tranh hai tay đút túi "Ồ, có lẽ thang máy hết hư rồi."
"....."
Đến tận bây giờ Kim Phồn Vinh mới nhận ra Văn Tranh đang đùa mình,
Biểu cảm của bạn gái khá vi diệu "Còn muốn đi xem thử không?" Kim Phồn Vinh phản ứng lại, giơ chân chặn cửa thang máy, lại bị điện giật tê rần, đành phải rút chân về, rên một tiếng.
Không đau như điện giật, nhưng lại có cảm giác tê dại khác.
"Văn Tranh!" Gã tức giận quay đầu, lời trong miệng nghẹn lại.
Sau lưng chỉ còn bảng quảng cáo trống rổng, làm gì có Văn Tranh.
***
Văn Tranh đứng bên ngoài chờ xe buýt.
Di động rung rung báo có tin nhắn đến, Sơn Vũ Dục La gửi địa chỉ nhà hàng, khá gần Ngô Đồng Viên.
Thấy vẫn còn sớm, anh dứt khoát về nhà cất hộp giữ nhiệt, thay bộ đồ khác.
Trước khi ra cửa, Đại Hắc nhảy xuống giường, lết lết đi theo sau chân anh.
Văn Tranh: "....Mày cũng muốn đi?"
Đại Hắc ngẩng đầu, cũng không lên tiếng, dùng đôi mắt vàng kim sâu hoắm nhìn anh.
Văn Tranh do dự.
Bây giờ là thời đại toàn dân nuôi mèo, chỉ cần không phải mấy bữa tiệc long trọng gì, mang mèo theo hoàn toàn có thể.
Nhưng vết thương của Đại Hắc vẫn chưa lành, dắt ra ngoài hình như không hợp lý lắm? Để nó tự theo, vừa không có dây xích, vừa khiến nó mỏi chân ảnh hưởng đến vết thương.
Bỏ trong lồng ấm, Văn Tranh vừa khó cầm, mà nó cũng sẽ không vui.
"Đại Hắc." Văn Tranh ngồi xổm xuống, đưa tay xoa đầu nó "Tao chỉ có một cuộc hẹn với bạn thôi, ăn một bữa, sẽ về nhà sớm."
Đại Hắc vẫn vững như Thái Sơn.
"Hôm qua tao ra ngoài, mày cũng có muốn theo đâu? Sao bây giờ lại không ngoan rồi?"
"....grao."
"Lần sau tao dắt mày ra ngoài ha, chờ chân mày khá lên chút, được không?"
Văn Tranh vừa nói xong, cái đuôi xõa tung của Đại Hắc đã nâng lên, như quăng dây câu cá, quấn trên cổ tay anh.
"...." Văn Tranh khựng lại "Được rồi, dắt mày theo."
Có thể có sao được.
Ai bảo Đại Hắc cưng như vậy làm chi.
Cho dù là trừng anh, hay quấn anh, đều rất đáng yêu.
Anh có thể thấy nó đang cầm cung bắn bụp bụp bụp vào tim mình.
Văn Tranh duỗi hai tay, bế Đại Hắc vào lòng, sau khi chắn chắn rằng nó sẽ không bị cấn xong, mới ra ngoài.
Bị mèo làm trễ một hồi, lúc Văn Tranh đến, Sơn Vũ Dục La đã đến.
Hắn ngồi cạnh cửa sổ, mặc sơ mi trắng quần tây đen, đang bấm điện thoại di động.
Văn Tranh xác nhận mình không đến trễ, mới đi về phía Sơn Vũ Dục La.
"Xin chào." Văn Tranh bế mèo đi lại "Tôi là Văn Tranh."
Sơn Vũ Dục La ngoài đời cao hơn đô hơn trong hình một tí, trong mắt xẹt qua một tia bất ngờ, sau đó mỉm cười đứng dậy "Bất ngờ nha, chân nhân bất lộ tướng, cậu đẹp trai như thế sao không lộ mặt? Lại còn bế mèo theo."
Văn Tranh không đáp, ngồi xuống rồi đặt mèo lên đầu gối.
Đại Hắc bị cản trở tầm nhìn quơ đuôi chọt