Lúc Đặng Phác Ngọc thấy bài đăng trên diễn đàn, trái tim cậu chàng đập mạnh đến mức muốn văng luôn ra khỏi lồng ngực.
Cậu run rẩy móc điện thoại gọi Văn Tranh, nhưng đối phương vẫn còn đang bận làm quen hoàn cảnh trong >
"Anh Tranh của em —" Đặng Phác Ngọc đau đớn rên rỉ "Anh có thể học cách quan tâm đến chuyện của bản thân được không vậy, lần nào có chuyện đều là em báo cho anh hết là sao?"
Văn Tranh vừa mới bắn người ta bể đầu ".....Thì sao."
"Mặt của anh đang phủ sóng khắp diễn đàn kìa!!!"
Văn Tranh giật mình "Tấm nào?"
Đặng Phác Ngọc: "....Khoan anh Tranh, anh nói cái gì em không hiểu.
thì là hình bình thường thôi, hình như là tấm anh đi ăn với ai, Sơn Vũ Dục La phải không....khoan khoan anh đi ăn với ảnh hồi nào mà sao không nói với em!?......Không không không, ý em là, anh còn tấm gì khác nữa hả? Ảnh nóng? Ảnh khỏa thân? Ảnh mười mấy tuổi trẻ trâu cắt mái đầu bờm sư tử?"
Văn Tranh: "A."
Chuyện đầu tiên anh nghĩ đến là thân phận của mình bị lộ, nhưng sau đó lại nghĩ đây là chuyện không thể.
Nếu thật sự có chuyện, anh chắc chắn không thể ngồi đây chơi game.
"Fans của tôi không nhận ra tôi?" Anh hỏi ngược lại Đặng Phác Ngọc, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên sau lưng, dao găm bên tay trái của anh lóe lên, cứa thẳng vào điểm yếu của đối phương, khiến đối phương trực tiếp biến thành tia sáng trắng.
Đặng Phác Ngọc giờ đây như vừa mới bị ai đó chém cho mười tám nhát xong, run lẩy bà lẩy bẩy: "Không phải, em nói, anh Tranh.....Anh không quan tâm chuyện mình lộ mặt hả? Vậy tại sao năm xưa em chà lết quết thảm năn nỉ ỉ ôi anh anh cũng không đồng ý?"
Văn Tranh: "Tại lười."
Đặng Phác Ngọc cúp điện thoại.
Văn Tranh chơi xong ván, cảm thấy Đặng Phác Ngọc chắc hết giận rồi, mới gọi lại cho cậu.
"A, chúc ngài một ngày tốt lành." Giọng của Đặng Phác Ngọc bình tĩnh: "Đặng Phác Ngọc đã bị tức chết, bây giờ là Đặng Phác Ngọc số hai đang nghe điện thoại của ngài."
"....." Văn Tranh bị cậu ta chọc cười "Số hai chúc cậu một ngày tốt lành.
Khỏe không?"
"Không nhé."
Văn Tranh đoán sai, Đặng Phác Ngọc chưa hết giận, cậu ta lạnh lùng nói: "Bây giờ tôi sẽ share bài đăng qua cho ngài.
Hẳn ngài không tự hiểu mị lực nghiêng thành đổ thúng của ngài nhỉ, từ khi bị lộ đến giờ là tám tiếng, fan của ngài đã thành lập nguyên cái fan club u mê nhan sắc của ngài, số lượng thành viên cán mốc hai trăm ngàn."
Tay Văn Tranh run lên, viên đạn bắn trúng người đội nón sắt bên phòng đối diện.
Anh giật mình nhảy lên nóc phòng, ngồi xuống suy nghĩ.
"....Rốt cuộc là tấm nào?"
"Là một tấm rất bình thường." Đặng Phác Ngọc cũng rất đau đầu "Sớm biết mấy cô gái thích mặt của anh đến vậy, năm đó em có chết cũng phải kéo anh bán mặt chung, sau đó ôm chặt đùi anh, nói không chừng em đã mua được mười căn nhà!"
Đầu gối của Văn Tranh đau đớn.
Trưa còn vỗ ngực xưng tên mình không bán mặt, mới chiều thôi đã bước lên con đường không lối về này.
"Đúng rồi anh Tranh —" Giọng Đặng Phác Ngọc vui vẻ trở lại như bình thường rất nhanh, thiếu đòn hỏi: "Sao tự nhiên đi ăn với Sơn Vũ Dục La vậy? Hửm?"
Văn Tranh yên lặng một hồi, trả lời một câu chẳng liên quan gì: "Anh ta đồng ý thử giải mặt dây chuyền của tôi."
"Wow...." Đặng Phác Ngọc nói "Cái ba mẹ anh để lại á?"
"Ừ.
Tôi cũng không hy vọng quá nhiều, nhưng anh ta nói không chừng có được chút manh mối." Văn Tranh nói "Chỉ có thể mà thôi, cũng không nói gì nhiều."
Đặng Phác Ngọc phê bình anh: "Đúng là cặn bã, trước khi gặp người ta thì khen không dứt miệng, hở tí là chạy đi nhìn bảng xếp hạng, còn nói cái gì mà "Ảnh rất thông minh"....đến khi vào tay rồi thì "Không nói gì nhiều —-"
Đặng Phác Ngọc hạ thấp tone giọng, cũng học được giống tới 70% giọng điệu người mình bắt chước, khiến cho toàn thân Văn Tranh nổi hết da gà da vịt vừa nói vừa đứng dậy chơi thêm ván nữa "Nhảm nữa là tôi cúp."
"Con sai rồi thưa ba." Thái độ của Đặng Phác Ngọc thay đổi ngay lập tức, khéo léo hỏi: "Cho nên ba à, có thể phỏng vấn chút cảm giác của anh với ảnh là gì không?"
Văn Tranh cũng chẳng biết.
Nhưng chắc chắc không phải cảm giác ngu đần của Bách Sương khi được Đặng Phác Ngọc tặng bánh quy.
Nói thêm vài câu nữa, Văn Tranh nói chuyện chính với cậu ta.
"Hiên Viên thiên Lộ ứng chiến.
Thời gian là tối ngày mốt 1 VS 1 ở >, mini-map, mở chế độ xem tự do."
Đặng Phác Ngọc nói: "Được rồi anh Tranh của em, cố gắng lên hỡi anh Tranh của em ới, anh bây giờ chính là ánh sáng của tất cả mọi người, là thần tượng của vô số thiếu nữ hẵng còn đôi mươi.
À mà anh có mở livestream không?"
"Mở đi.
Chế độ xem tự do của > hình như không xem dưới góc nhìn người trong cuộc được."
"Em sẽ tuyên truyền cho anh! Cho nên giờ anh đang làm quen địa hình hả?" Đặng Phác Ngọc nghe tiếng súng đoàng đoàng đoàng vang liên tục.
"Không, đang kiếm điểm."
"Kiếm điểm mần răng!?" Đặng Phác Ngọc hết hồn "Ba muốn vứt con trai mình lại một mình trong > hả??"
"....."
Văn Tranh nhảy xuống, đáp đúng ngay hai tên đứng chính giữa phòng.
Cúi người đá sang trái, đứng dậy đá bên phải, dao găm bay từ tay trái sang tay phải, hai tia sáng trắng lần lượt bay ra khỏi phòng, vừa thân thiện với môi trường vừa hiệu quả.
"Không, tôi đổi chức năng mang vật từ ngoài vào." Văn Tranh nói "Cổ không quen."
Đặng Phác Ngọc: "...."
Cúp máy, anh lại chơi thêm mấy hiệp.
Hiệu suất cao ngồi vững ghế hạng nhất không biết bao nhiêu lần, Văn Tranh thuận lợi leo lên bảng chếp hạng vàng, có thể nói là tốc độ tên lửa.
Giết người hành hạ thức ăn quả là nhàm chán, chơi lâu thế rồi, còn không thấy ai bằng tên gà mới kia.
......Khoan.
Sao mình có thể cảm thấy chơi với cậu ta vui!?
Văn Tranh tự phản bác bản thân trong lòng, cũng nhớ đến lời thề hôm ấy của mình.
Nhất định là do chưa thể giết hắn ta một lần nào, nên mới thấy tiếc.
Chắc chắn là thế.
Cuối cùng cũng góp đủ điểm, anh quét số liệu, sờ sờ mặt dây chuyền trên cổ, hơi rầu thoát game.
Ban đêm, Văn Tranh nằm mơ.
Cũng ở đây, phòng khách vẫn thế, phòng ngủ cũng thế, đồ đạc trong nhà cũng đúng vị trí đó.
Bà Lưu và Ba Văn bội vàng đi khỏi phòng ngủ, hai người ai cũng đeo trên lưng một cái ba lô đen to đùng.
Anh vừa mới tan học về, mở cửa vào nhà.
Tầm nhìn rất thấp, đầu tiên là nhìn bàn ăn trước, xem có bánh ngọt bà Lưu mua hay không.
Thấy không có, anh mới quẳng cặp lên sofa, ngơ ngác hỏi: "Ba mẹ đi đâu vậy? Tối nay ăn gì thế?"
Anh còn chưa đổi giày, nhưng ngửi được cảm giác bất an trong không khí.
Anh thấy hốc mắt bà Lưu đỏ ửng, khom người cho anh một cái ôm.
Sau đó trên cổ xuất hiện một sợi dây chuyền.
"Ba mẹ có chuyện, không mang con theo được, lát nữa con gọi đồ ăn ngoài nhé.
Tối nay chú Từ đến, tạm thời ở chung với con một khoảng thời gian, sáng cũng sẽ đưa con đi học.
Nhớ nghe lời chú đó." Bà Lưu vừa nói, vừa ôm anh chặt hơn, anh thậm chí còn thấy hơi đau.
Sau đó là ba Văn.
Ba Văn chỉ cụng tay với anh một cái, trong mắt vừa có đau đớn, nhưng ý cười thư thái lại nhiều hơn.
"Tiểu Tranh cao thế này rồi à."
Hành động không bình thường của ba mẹ làm anh bối rối, đuổi theo bóng lưng của cả hai đến tận ngoài cửa, dùng cái giọng vẫn chưa vỡ của mình hòi: "Ba mẹ đi đâu vậy? Khi nào về? Sợi dây chuyền này là cái gì thế?....Ba.....Mẹ?"
"......Hai người đi đâu vậy?"
"........................"
Khung cảnh trong mơ trở nên lộn xộn, cứ như cuốn phim bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ.
Tin ba mẹ hy sinh truền đến, anh ở nhà khóc đến mức đầu óc rỗng tuếch.
Bọn họ chết vì bảo vệ thế giới, là anh hùng, nhưng nếu có thể chọn, anh muốn ba mẹ mình chỉ là những người bình thường.
Cuộc sống bỗng chốc sụp đổ, anh lâm vào trạng thái ngơ ngác, Mãi đến khi di thư