EDITOR: TINH HÀ VỸ LINH
BETA: MOYUU
- o0o-
Văn Tranh kéo cửa ra, mặt đối mặt với cô bé tóc vàng mắt xanh.
Con bé cao đến eo của anh, gương mặt đậm chất châu Âu, cười toe toét, hệt như thiên thần mới hạ phàm.
"Hì hì." Cô bé nhảy nhảy tại chỗ, sau đó tung tăng chạy sang bên trái.
[Chức năng bản đồ đã mở].
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vừa vang lên, một cái bản đồ mô-đun nhỏ xuất hiện trong tầm mắt của Văn Tranh.
Phạm vi hiển thị của bản đồ rất nhỏ.
Chỉ có khu vực xung quanh chỗ anh đang đứng mới được chiếu sáng.
Cô bé kia mới đi được mười mấy thước (khoảng bốn mét), bóng lưng đã trở nên trong suốt dần rồi biến mất.
"Chắc chắc cô bé là Susan." Văn Tranh khẳng định.
Bước vào hành lang, nhìn xuyên qua cửa sổ, bên ngoài là biển cây cùng với bầu trời xanh và vài đám mây trắng.
Loại bối cảnh rập khuôn này không thể cho anh manh mối gì, Văn Tranh nhìn trái nhìn phải, phạm vi nhìn thấy chỉ trong khoảng mười thước, xa hơn nữa tối thui.
Một số người chơi thích bỏ qua nhắc nhở của nhân vật chính, đi đường của bản thân, nhưng Văn Tranh không phải.
Nếu Susan kia đã gợi ý phương hướng rõ ràng đến thế, dại gì anh không theo.
-Z đại nói gì đi, em sợ.
Mấy bình luận như thế liên tục xuất hiện trải đầy trên màn hình, Văn Tranh dừng một chút, nói: "Sợ cái gì, cũng có phải là thật đâu."
-....Z đại anh cứ thế này thì sẽ không tìm được bạn gái đâu!
Văn Tranh mím môi, hơi cáu: "Thế không tìm."
Anh vừa dứt lời, bình luận lập tức che kín màn hình stream, tiếng leng keng thi nhau vang lên, là âm thanh nhắc nhở có người xem đang tặng quà.
-Nhiệt liệt chúc mừng tuyên ngôn mới của Z đại-người chơi hệ độc thân!
-Mấy người tránh ra, tui đơn phương tuyên bố, Z đại sẽ lên giường của tôi à há há há, không ai được quyền bác bỏ!
-Lầu trên mơ đẹp hén, rõ ràng Z đại ở trên giường của tui mà.
-Tui với Z đại bị khóa lại vào nhau rồi, chìa khóa đã sớm bị tui ném vào rãnh Mariana.
-Tui là Posiedon đây, tui đã tìm được chìa khóa lầu trên ném trong rãnh Mariana, mở khóa của lầu trên, sau đó nhét chìa khóa vào mồm lầu trên.
-Z đại!!! Không tìm bạn gái cũng không sao, tìm bạn trai cũng được mà? Hì hì hì hì hì.
-Không! Má không cho phép tìm bạn trai!
-Z đại có mèo rồi còn cần bạn trai làm quái gì?
-...Lầu trên có lý.
Văn Tranh: "..."
Anh không phải người theo chủ nghĩa độc thân, nhưng anh lại không chịu đựng được kiểu hôn nhân cứng nhắc, hai bên gặp nhau vài lần rồi tiến tới hôn nhân không tình yêu như vậy.
Ban đầu lúc sư phụ giới thiệu đối tượng cho anh, Văn Tranh cũng đã từng có chút xíu hy vọng, rằng anh có thể thích nghi với kiểu sống chung bình thường ấy, vợ chồng hoà thuận, tôn trọng lẫn nhau.
Đáng tiếc, anh không tài nào quen nổi.
Người đã từng trải qua cuộc sống đầy kích thích rất khó có thể sống cuộc sống của người bình thường, Văn Tranh cũng vậy.
Anh luôn nằm mơ thấy máu tươi và mùi khét, luôn mơ thấy mình đang bị bùn lầy nhấn chìm, cứ phải chịu cảm giác khó thở tận sâu trong não bộ hết lần này đến lần khác.
Năm xưa khi anh còn nhỏ, còn có thể nói với sư phụ, nhưng sau khi trưởng thành, biết có vài thứ dù có nói nhiều về nó đi chăng nữa cũng thế, bởi vì người ngoài không phải mình, vĩnh viễn không thể nào cảm nhận được những gì mình cảm thấy.
Hôm qua vừa mới bị sư phụ đả kích, bình thường mà nói thì Văn Tranh rõ ràng sẽ không ưa chủ đề này, không ngờ là hôm nay lại được mấy người fans trên mạng này cho chút an ủi.
Tâm trạng của Văn Tranh tốt hơn một chút, mở miệng đùa một câu "Có mèo hiển nhiên không cần bạn bè."
-???
-Này phải Z đại không vậy? Có phải con mèo kia dùng phép thuật hắc ám gì đó, rù quến Z đại của chúng ta không!
-Mèo quá đáng sợ...!ngay cả Z đại ghét mèo đến mức không đội trời chung cũng phải đầu hàng, quay xe...!
Nhắc đến Đại Hắc, Văn Tranh cuối cùng cũng có chuyện đề nói.
Anh vừa mò mẫm bật được công tắc đèn của hành lang lên, vừa nói: "Đại Hắc rất đáng yêu, sẽ ăn đồ tôi nấu.
Nhưng nó không thích cá hộp."
Nhờ có ánh đèn, một sảnh lớn hình bán nguyệt xuất hiện.
Nhìn hoàn cảnh xung quanh thì có lẽ cũng là một phòng khám bệnh, nhưng lớn hơn căn phòng nhỏ khi nãy nhiều.
Chính giữa có ba bộ ghế nha khoa, bức tường đối diện hành lang còn có một cánh cửa.
"Cá hộp tôi nói...Ừ chính là cái cá hót hòn họt kia đấy.
Cái nhãn hiệu Clara làm gương mặt đại diện.
Ừ, đắt lắm."
Cánh cửa kia không có lỗ khóa, không có chỗ để điền mật mã, nhìn lướt qua là biết phải thỏa mãn vài điều kiện mới có thể mở.
Trong đám bình luận chạy trên màn hình stream, mọi người đang thảo luận về cái loại cá hộp kia, ai cũng nói loại này rất ngon, mèo nhà bọn họ con nào cũng rất thích ăn....!
"Đại Hắc không thích, một miếng cũng không muốn ăn." Văn Tranh nhấn mạnh "Sau đó tôi làm gà viên cho nó, nó mới ăn."
Người xem stream:...!
-Gâu.
-Mèo nhà tôi, một tuần mới được ăn một lần coi như thưởng cho nó, mà mèo nhà Z, được đích thân chủ nấu cho ăn.
-Cá hộp hót hòn họt? Thì sao? Bên trong có tình yêu nồng nàn của Z đại sao?
-[vẫy tay.GIF] Tui cũng muốn làm mèo của Z đại.
Văn Tranh đi hết một vòng sảnh, không thấy manh mối đặc biệt gì, lúc này mới dời sự chú ý về câu đố.
Bộ ghế nha khoa nhìn thấy trong căn phòng khi nãy bị vứt đã lâu, nhưng cái ở đây còn mới, rất sạch.
Các dụng cụ trên cái xe kế bên bồn súc miệng cũng rất đầy đủ, một mớ dụng cụ được xếp gọn gàng, kìm, búa, đồ móc, khoan nhỏ, và cả máy hút nước bọt.
Cái nào Văn Tranh cũng cầm lên kiểm tra thử, không có gì đặc biệt, đều rất bình thường.
Đột nhiên, chân mày Văn Tranh khẽ nhíu, anh nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ.
Anh nhẹ nhàng đặt khoan nhỏ lên kệ, giấu mình vào sau cái lưng ghế nha khoa cuối cùng bên trái.
-Má ơi, hồi hộp quá!
-Trốn nơi này ổn không vậy? Tui nhớ lúc trốn BOSS, phải kiếm chỗ nào kín mít không kẽ hở cơ.
-Thật ra chỉ cần trốn nơi nào không nằm trong tầm nhìn của nó là được, lầu trên lần đầu coi stream của Z đại hả? Z đại giỏi khoản này lắm, có thể vừa di chuyển vừa trốn luôn.
Âm thanh giày da ma sát trên mặt đất ngày càng rõ ràng, nếu người xem đang dùng góc nhìn của Thượng Đế, chắc chắn giờ đây có thể thấy một con zombie mặc áo blouse trắng, chậm rãi bước vào sảnh hình bán nguyệt.
Văn Tranh im lặng ngồi xổm, cứ như tim ngừng đập và ngừng hô hấp vậy, cosplay một bức tượng tiêu chuẩn.
Anh không nhìn thấy zombie nhưng lại có thể dựa vào tiếng bước chân của nó, di chuyển đến nơi nằm ngoài tầm nhìn của nó.
Rèm cửa, bàn làm việc, cây xanh trên mặt đất, tủ dựa tường.
Zombie chậm rì rì đảo một vòng, sau đó rời đi.
Hàng lang con Zombie biến mất kia, có thể nghe được một tiếng đinh nho nhỏ.
-...Hù chết tui rồi.
-Xin hỏi Z đại giờ mọi người được nói chưa ạ?
-Hồi nãy tui không dám thở luôn, lúc đánh chữ mới cảm nhận được mình đã nhịn thở đến mức mặt tái mét.
BOSS của , thông dụng một chút thì là zombie rồi ma mủng gì đó, nhưng cũng sẽ có cả một vài loài hơi hướng "Liêu trai chí dị" một tí như chim quỷ hay cá quỷ.
Quái vật đại đa số là giống nhau chỉ có quần áo khác nhau thì sẽ chứng minh cho thân phận khác nhau của bọn nó trong phó bản.
Giống như trong phó bản này, cái con zombie kia mặc áo blouse, vậy thân phận của nó là bác sĩ nha khoa.
Văn Tranh đi lại nơi zombie biến mất, trên mặt đất là một cái chìa khoá bằng đồng.
Tiếng keng hồi nãy, chính là tiếng cái chìa khoá này rớt xuống đất.
"Có chìa khoá.
Mấy ngăn kéo ngăn tủ khác cái nào cũng bị khoá, thử từng cái xem."
Có người bình luận hỏi tại sao Z đại hôm nay không đánh BOSS, Văn Tranh a một tiếng, trả lời: "Tâm trạng tốt, không ngược nó."
Lúc thử đến ngăn kéo thứ ba, chìa khoá cách một tiếng vào khớp, hiển nhiên có thể xoay.
Kéo ngăn kéo ra, bên trong là một quyển sổ màu hồng, đây hẳn là manh mối chủ chốt.
Mở cuốn sổ ra, trên bìa lót là một hàng chữ to tướng, như chiếm hết toàn bộ màn hình, cứ như sợ người xem không nhìn thấy nó — [Nhật ký của Susan].
"A..." Văn Tranh nói: "Đã cảm nhận được tầm quan trọng của nó."
-Ha ha ha ha ha ha cứ như nó đang nói: Mau đọc tôi mau đọc tôi!
-Chữ của mấy thứ quan trọng phải thật siêu to khổng lồ thế đấy.
-Tới! Giải cứu Susan! Manh mối của phó bản này cũng rõ ràng quá thể!
Văn Tranh lật trang tiếp theo.
[Ngày 15 tháng 5 năm 2019, thời tiết: nắng
Tớ là Susan, hôm nay, mẹ của tớ tàn nhẫn mang tớ đến phòng khám nha khoa Wayne.
Chú bác sĩ tên Wayne kia, là một chú bác sĩ độc ác vô cùng, tớ sợ chú ấy lắm lắm luôn.
Tớ tận mắt nhìn thấy chú ấy nhét cái nhíp, mũi khoan vào miệng người khác, mấy người đó ai cũng la hét đau đớn.
Chú Wayne thật độc ác, mẹ thật độc ác, thế giới thật độc ác.
Tớ giấu hết mấy cái dụng cụ tàn nhẫn kia đi.
Chú Wayne có vẻ rất sốt ruột.
Cuối cùng tớ cũng chạy ra khỏi đó được.
Hì hì.]
Mấy trang sau như bị gì đó dán lại, Văn Tranh cầm tờ giấy, dừng lại một chút, cho người xem có thể thấy rõ.
Mọi người coi stream ai cũng bình luận thật độc ác.
"Giấu dụng cụ, cửa có thể mở." Văn Tranh tổng kết, nhẹ nhàng thở dài.
Phiền quá.
Muốn đập cái ghế nha khoa đó quá đi mất.
Văn Tranh đã từng nói khúc mình ghét nhất trong game chính là khúc tìm đồ đạc.
Một số cơ quan thực sự không dễ thấy và các thông báo nhắc nhở liên tục xuất hiện.
Người kiên nhẫn sẽ lần mò tất cả mọi ngóc ngách để ko bỏ sót thứ gì, lần mò được tới chỗ nào