EDITOR: TINH HÀ VỸ LINH
BETA: MOYUU
- o0o-
Bốn người đã tụ tập đủ, đầu tiên là tự giới thiệu bản thân trước.
Đặng Phác Ngọc nhìn về phía Sơn Vũ Dục La mình ngưỡng mộ đã lâu, cười hì hì hỏi: "Em gọi là anh Sơn hay anh Vũ đây ạ?"
Tính tình của Sơn Vũ Dục La rất tốt: "Gì cũng được."
Hắn nói sơ về tình trạng hiện tại cho Đặng Phác Ngọc, Đặng Phác Ngọc nghe xong như bừng tỉnh, móc cuốn nhật ký thứ tư của Susan ra khỏi túi.
[Mẹ của tớ, lại lại lại....]
Văn Tranh: "..."
Đoán đúng rồi.
Chỉ còn lại có bốn mươi phút, đều do Đặng Phác Ngọc trễ nãi.
Cậu chắp hai tay lại lạy lạy "Xin lỗi, là do em kéo chân sau! Thế chúng ta xuất phát luôn hả?"
Bốn người lên lầu.
Văn Tranh có mở phần bình luận chạy trên màn hình ra lúc lên lầu, sóng yên biển lặng.
Hẳn là mọi người cũng đã qua giai đoạn cao trào rồi.
-Haizz, Z đại quả thật là vừa đẹp trai vừa tốt bụng mà, là streamer đảm nhận vai trò visual trong hội luôn.
-Đồng cảm, rõ ràng cái mặt này là hàng mặc định có sẵn trong hệ thống, tui lại có thể nhìn xuyên qua nó thấy được linh hồn đẹp trai cool ngầu kia.
-Tui nói thầm ở nhà, Thiên Lộ hông lễ phép chút nào hết....!
-Không hiểu sao Sơn Vũ Dục La cứ phải chơi với cậu ta, tui cũng không thích Hiên Viên Thiên Lộ....nhưng mấy thẳng nam thích > kia lại thích cậu ta, thật chả hiểu nổi!
> là một game thuộc thể loại hành động bắn súng, xem ra phạm vi livestream của Hiên Viên Thiên Lộ rất rộng.
Văn Tranh khi xưa không biết, nhưng bây giờ cũng đã dần hiểu hơn về nguồn cơn cái tính cách cứ thích thách đấu của cậu ta.
Không hài lòng nhau thì thách đấu, đây là đặc trưng của game bắn súng.
Anh không nghĩ nhiều, đi cuối đội hình, nhìn Sơn Vũ Dục La mở cánh cửa trên lầu năm.
Đập vào mắt là một mảng màu xanh da trời.
Màu đèn lạnh đến ảm đạm, bóng đèn được gắn dày đặc trên trần nhà, khiến cả căn phòng giờ đây trông như phòng phẫu thuật.
Tường bị đủ loại giấy thông báo, quảng cáo lấp kín, trong đó có một tấm hình X-quang răng vô cùng nổi.
Văn Tranh đi lại, chiếc răng thứ tư từ trái qua có một cái lỗ rất rõ, mà chiếc răng thứ nhất từ trái qua lại bị tô đỏ.
"Đây là cái gì?" Sơn Vũ Dục La đi đến sau lưng Văn Tranh, xuyên qua vai anh nhìn tấm hình X-quang.
Nhiệt độ bắt chước cơ thể con người đột nhiên xuất hiện sau lưng, khiến Văn Tranh không tự giác căng cứng người.
Sơn Vũ Dục La không phát hiện, tiếp tục phân tích "Rõ ràng răng hư là cái thứ tư, nhưng lại đánh dấu cái đầu tiên..."
Đính đoong một tiếng, âm thanh nhắc nhở vang lên, bốn người đều nhìn về phía bản đồ của mình.
Bản đồ đã được thay đổi, căn phòng lúc đầu đã xuất hiện, tiếp theo chắc chắn sẽ có vài thay đổi nữa.
"Bộ đàm này chắc là để bây giờ sử dụng." Sơn Vũ Dục La nhìn bộ đàm hình hello kitty màu hồng trong tay mình "Chia nhau ra tìm vài manh mối?"
Mọi người đồng ý.
Cánh cửa ban đầu họ dùng để vào đây đã bị khóa lại, cả bốn chỉ có thể bước về phía trước.
Ra khỏi căn phòng này, bên ngoài là hành lang, hai bên trái phải toàn phòng là phòng.
Đặng Phác Ngọc bước lên trước vặn tay nắm cửa, có vài cái chỉ cần vặn là có thể mở ra.
Vì thế bốn người mỗi người chọn một hướng, tự đi do thám.
Văn Tranh cuối cùng cũng mở màn hình hiển thị bình luận lên lại, nhìn bình luận của mọi người một chút, anh phát hiện mình đọc không hiểu gì cả.
Cư dân mạng bây giờ rất thích viết tắt, trình độ khó hiểu phải nói là một chín một mười với mật mã, Văn Tranh đã sớm quen nên ngó lơ.
"Tấm hình X-quang khi nãy chính là manh mối quan trọng, bây giờ chúng ta tìm thử xem có gì giống thế không."
Văn Tranh đẩy một cánh cửa, trên tường quả nhiên dán một tấm khác.
Những người xem Stream đã lập tức trả lời thay anh: Có!
Lần này, cái răng thứ tư từ trái đếm qua bị tô đỏ, còn cái có lỗ là cái thứ bảy.
Văn Tranh im lặng suy nghĩ, sau đó mạnh bạo xé nguyên tấm Hình X-quang ra "A, mang theo đi."
Ngoại trừ tấm ình X-quang trên tường, căn phòng rộng bằng phân nửa lớp học bình thường này chất đống rất nhiều thứ linh tinh, có cái cao tận nửa người, nếu không cố ý dọn, chắc chắn không thể vào được.
Người chơi lâu năm đều biết, điều này nói rõ sau này sẽ có BOSS.
Chạy vòng vòng chướng ngại vật, dùng tốc độ nhanh nhất và thời gian ngắn nhất để trốn BOSS, hoặc trốn vào tủ âm tường, như thế cũng có thể trốn thoát nguy hiểm.
Trong phòng này chẳng còn đồ vật ý nghĩa gì, lúc sau Văn Tranh lại vào thêm mấy căn phòng nữa, gom được một mớ hình X-quang.
Phạm vi bản đồ cũng ngày càng lớn, lúc này, đột nhiên bộ đàm của anh rung lên.
Hiên Viên Thiên Lộ nói: "Alô? Có ai nghe gì không? Sơn Vũ đến đây chút đi, hướng Đông Bắc trên bản đồ, có cái tủ mà tôi con mẹ nó làm cách nào cũng không mở được."
Đặng Phác Ngọc hóng hớt: "Tủ gì thế? Trông thế nào?"
"Tủ sắt! Má, còn cần mật mã, là dạng ABC."
"Đừng nóng." Giọng nói dịu dàng của Sơn Vũ Dục La vang lên "Tôi đến ngay."
Bộ đàm im lặng, Văn Tranh vào một căn phòng, sau khi lục soát khắp nơi, cũng tìm được một cái tủ bảo hiểm được nhét vào tường.
Anh kề sát miệng vào bộ đàm "Tôi cũng tìm được một cái."
"Tiểu Z? Cậu đừng vội, lát nữa tôi đến giúp cậu."
Văn Tranh nào cần hắn giúp, chẳng qua anh chỉ thông báo thế thôi.
Nhưng bộ đàm đã cúp, mà anh cũng lười cầm lên giải thích, cho nên mở gợi ý mật mã lên xem.
Là một bài toán Olympic đơn giản dành cho học sinh tiểu học, Văn Tranh chỉ dùng chưa đến mười giây đã tính ra, bấm nhập mật khẩu vào ổ khóa.
Tiếng chuyển động của kim loại và giọng nói bị bộ đàm bóp méo của Sơn Vũ Dục La vang lên cùng một lúc.
"Tiểu Z, tôi đã đến."
"Không cần, tôi mở nó ra rồi." Văn Tranh lấy một cái mũi khoan màu vàng sáng chói ra khỏi tủ, vừa bước ra khỏi phòng, đã nhìn thấy Sơn Vũ Dục La đang hớt ha hớt hải chạy đến.
Sơn Vũ Dục La bất ngờ "Xong rồi?"
"Ừ." Văn Tranh không nói gì khác, đi lên đẩy cánh cửa sau lưng hắn ra, Sơn Vũ Dục La sau lưng anh đột nhiên nói: "Toàn bộ phía Đông chỉ còn lại mỗi căn phòng này.
Tôi tìm với cậu, đẩy nhanh tốc độ."
"...Được."
Mới vừa đẩy cửa ra, giây tiếp theo, tiếng la hét ỏm tỏi của Đặng Phác Ngọc đã truyền từ đầu bên kia bộ đàm qua "Má nó hình như chúng ta mở hết bản đồ rồi!! Trước mặt em tự nhiên xuất hiện cánh cửa siêu to khổng lồ luôn!! Trên đó là cái gì mà, C, B, XO?....Đợi tí, quái vật cũng...!xuất hiện rồi nè....."
"Đính đoong —" Sau khi tiếng chuông lanh lảnh ấy vang lên, loa bên trong bệnh viện đột nhiên mở.
Một giọng nam trầm trầm vang lên: "Susan...bé ngoan của chú....con giấu dụng cụ của chú....ở đâu rồi......"
Chưa đợi bọn họ phản ứng, nha sĩ zombie đột nhiên chui ra khỏi cái lỗ đen thui nào đó, xuất hiện cách họ mười mấy thước (khoảng bốn mươi mét), dùng ánh mắt