Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

Chương 86


trước sau

Kỳ kiểm thử hộp đen mỗi năm một lần của [Không Gian Sinh Tồn] kết thúc tốt đẹp, cuối cùng phòng kiến trúc cũng được nghỉ ngơi.

Đại ca của phòng – Rick là người biến mất đầu tiên, theo sau là vị đồng nghiệp có cố mấy cũng không cắt đuôi được, hai người cứ thế đến Trung Quốc du lịch. 

Ai ngờ mơ thì đẹp đấy nhưng thực tế lại đau đớn vô cùng, ban đầu Rick định nhờ người bạn mình mới quen làm hướng dẫn viên du lịch.

Anh ta đã có hứng thú với Văn Tranh ngay từ đầu, sau khi May trịnh trọng đề cử Văn Tranh thì lại càng hứng thú hơn, đang định xây dựng tình cảm chút, ai dè có làm cách nào cũng không thể liên lạc được.

Anh ta cũng không quen ai ở Trung Quốc ngoại trừ Văn Tranh, nhưng Rick là ai chứ, chuyện càng không làm được anh ta càng muốn làm, không liên lạc được với Văn Tranh thì anh ta càng muốn biết Văn Tranh chạy đi đâu rồi!

Rick nở nụ cười sâu xa, trên đời này không có chuyện gì anh ta không làm được, kết quả là…. đến giờ vẫn không tìm được. 

Đăng Weibo, hỏi người quen, báo cảnh sát thì bị cảnh sát Trung Quốc tặng cho một câu: “Không thể trả lời.”

Rick đành phải thất vọng tràn trề mà đi du lịch với tên bám đuôi mình, nhưng lòng không vui chút nào. 

Anh ta biết người chắc chắn không sao, nếu không sao Wendy có thể vừa cười vừa nói: “Anh đoán xem.” được, anh ta chỉ đành miễn cưỡng chấp nhận tiếc nuối này…. cũng chính vào lúc này, anh ta nhận được điện thoại của Bắc Tư Ninh.

Lòng tò mò của Rick tăng cao, anh ta lập tức mua vé máy bay bay đến Dung thành, trong lúc chờ máy bay còn lướt Weibo. 

He, Weibo, cánh cửa đến thế giới mới.

“Còn khoảng chưa đến ba ngày nữa là rút thăm trúng thưởng kết thúc rồi, trùng hợp thật… nếu hôm nay thật sự có manh mối thì phần thưởng vào tay bọn họ rồi.” Rick nằm sải lai trên mặt đất, đầu đội mũ tai bèo, chân mang giày thể thao, trên bụng là túi du lịch màu đen, giơ hai tay bấm điện thoại.

Người Trung Quốc đi ngang qua không ai là không dùng ánh mắt chê bai nhìn anh ta. 

Đồng nghiệp đẩy mắt kính: “Vui lòng ngồi lại đàng hoàng. Nếu ban đầu anh không muốn xì tiền ra thì đừng có mở rút thăm trúng thưởng.”

“Ha, làm gì có chuyện anh không muốn xì tiền!? Chỉ là anh muốn thấy vẻ mặt đầy hy vọng của họ khi gửi manh mối mình tìm kiếm cực khổ cho anh, sau đó lại tự phát hiện chuyện mình làm là công dã tràng mà thôi….” Rick vô sỉ chép miệng, bỗng nhiên anh ta bật thẳng dậy: “Wow, kích thích quá đi.”

Anh đang coi hotsearch của Weibo, hashtag #Văn Tranh lăng xê#

Một trong những bài post nổi nhất của hashtag này: [Nam thần nuôi mèo thần bí, phải chăng là một màn bịp bợm để lăng xê?]

Rick hưng phấn nhấn vào, phần mềm dịch không đủ thông minh, cho nên có nhiều câu chửi thâm sâu anh ta không hiểu, chỉ có thể vô hóng drama. Vừa quay đầu đã thấy cậu đồng nghiệp ngồi thẳng lưng bấm điện thoại. 

Rick: “…..Em nhìn thử xem, câu này nghĩa là gì?”

Cậu đồng nghiệp ừ một tiếng, đọc văn bản gốc trên điện thoại mình: “Ừ ừ cố tình chơi trò mất tích, cố tình lăng xê, não chú thớt phẳng quá mà, phẳng quá nên cuộc đời nó cũng thất bại như cái chỉ số IQ của chủ thớt luôn, không phải lỗi của chủ thớt, không sao tôi hiểu mà.”

“Gầm giường nhà nam thần êm không mấy đứa? Không ưng bụng thì chơi trò mất tích, thành ra thế này rồi cũng không trồi lên nói tiếng nào, không phải cố tình thì tôi ăn chuột chết cho mấy người coi. Một đám ngu.” 

“Trung Quốc chúng ta làm gì có chỗ nào không có mạng hay sóng điện thoại chứ, cho dù đứng trong sa mạc phía Tây cũng có thể lướt Weibo ầm ầm, lênh đênh trên biển ba ngày mà còn có thể gọi 10086 để nạp tiền điện thoại, Văn Tranh của mấy người chui xuống lòng đất du lịch hay gì mà giờ chưa xuất hiện nữa?”

“Có người báo cảnh sát rồi, cảnh sát bảo đây là chuyện riêng không tiết lộ, fans có nghe không đấy, vậy mà vẫn còn u mê? Nhìn là biết cố tình, coi đi, được bao lâu đâu mà lên hotsearch mấy lần rồi? Sau này xuất hiện thì lại bảo, haizz tôi không biết…. ôi một đoá sen trắng không nhiễm mùi bùn.”

“Anh biết sen trắng!” Rick cướp lời: “Cuối cùng cũng có từ anh biết rồi, tiếng Trung khó thật đấy, cố tình (tuyệt bích) ở đây nghĩa là gì, đám ngu (hàm phê), với con gà thất bại (chiết kê trầm soả)?”

Ngọc Thuỵ: Chiết kê trầm soả (折鸡沉傻: Zhé jī chén shǎ), ông Rick đọc sai nha, thật ra phải là Chiết kích trầm sa (折戟沉沙: Zhé jǐ chén shā) tức là thất bại thảm hại mới đúng. 

Cậu đồng nghiệp chê trong lòng, kéo lên kéo xuống một hồi mới tổng kết: “Hiểu rồi, tất cả mọi chuyện là do anh.”

Văn Tranh vừa mới đi thì chỉ có vài fans đăng Weibo nhớ anh. 

Dù sao cũng livestream ba năm rồi, Văn Tranh chưa bao giờ biến mất lâu đến thế, fans già không quen, lại không chơi chung với fans mới được, cho nên ban đầu chỉ nhắc mấy câu trong nhóm nhỏ mà thôi. 

Nhưng vì Văn Tranh đang nổi, hiện tại đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, anh đạt hạng nhất [Cuộc thi livestream] nhưng lại không đến livestream trao giải của kênh Ái Miêu, khiến chỗ trống rất nhức mắt. 

Đặng Phác Ngọc một ngày bị tám trăm tin Văn Tranh đi đâu vậy bão hộp thư lẫn bình luận, cuối cùng chỉ có thể đăng Weibo bảo anh có việc, còn đi đâu bản thân cậu cũng không biết. 

Lòng tò mò của cư dân mạng có thời hạn, ồn ào được một thời gian cũng dần chìm xuống… nhưng Rick lại thêm dầu vào đám lửa đang cháy âm ỉ này, ai có được tung tích của Văn Tranh sẽ được tám ngàn!

Nhưng tìm nhiều ngày như vậy vẫn không tìm thấy Văn Tranh, không ít cư dân mạng tính tình nóng như kem cho rằng việc tìm kiếm này đang lãng phí thời gian sức khoẻ với nơ ron thần kinh của bọn họ, cho rằng tất cả mọi thứ là một âm mưu, Rick rồi Đặng Phác Ngọc rồi May Yu, tất cả thông đồng với nhau!

“…” Rick sờ mũi: “Sao có thể trách anh được, anh không tìm được anh ta thật mà. Được rồi đừng nhìn anh, anh đăng Weibo, bọn họ sẽ nín thôi.” 

@Rick – Alivespace: À thì, mặc dù không có manh mối nhưng rút thăm trúng thưởng vẫn tiếp tục.

Rick có hơi u sầu, nhìn mấy con người bị lợi ích làm mờ con mắt này đi….đổi phe nhanh gớm!

Với cái thái độ này của mấy người, đừng có hòng tôi tiết lộ cho mấy người tin lát nữa tôi nghe được!

Rick lên máy bay đến Dung thành, vui vẻ mang giày thể thao chạy đến nhà hàng đã hẹn với người đẹp. 

Vừa vào nhà hàng đảo mắt một cái đã thấy ngay. 

“Xin chào!” Rick vội ôm trái tim đang đập bình bịch của mình, vén tóc, ngồi xuống đối diện Bắc Tư Ninh: “Anh là ngài Bắc nói có tin tức của Văn Tranh?”

Bắc Tư Ninh đang ngẩn người. 

Hôm qua hắn dành cả đêm để đọc “hồ sơ”, vô tình nhìn thấy hồ sơ từ nhỏ đến lớn của Văn Tranh.

Tâm trạng tuyệt hơn bao giờ hết. 

Thấy Rich đến, sau khi quan sát anh ta một lượt từ đầu đến chân, hắn mới lạnh lùng ừ một tiếng: “Giúp ta một chuyện, ta cho ngươi manh mối. Đồng ý không?”

Xương Rick cũng khá giòn, anh ta mất tự chủ gật đầu liên tục, sau đó bị cậu đồng nghiệp tàn nhẫn đá một phát dưới bàn. 

Đến khi nghe thấy yêu cầu của đối phương mới tỉnh lại. 

“Làm một phó bản? Tại sao?”

Bắc Tư Ninh không nhịn được: “Có chỗ cần dùng, không cần kết nối internet, chỉ cần làm cho một người xem là được. Ta nhớ…. phó bản của các ngươi có thể làm cảnh giả tưởng, người giả tưởng và câu chuyện giả tưởng.”

Rich nhìn hắn một hồi rồi phì cười. 

“Được, anh nói cụ thể cho tôi nghe đi.”

Chờ đến khi nhà hàng đóng cửa, Rick mới nghe xong câu chuyện thật dài này. 

Nhà hàng chỉ còn lại hai ngọn đèn vàng mờ ảo, nhân viên làm việc đang mơ màng buồn ngủ sau quầy tính tiền. 

Tiếng ong ong của thiết bị điện nằm trên ngưỡng nghe của con người, tiếng ong ong cứ vang lên liên tục, thi thoảng còn có vài tiếng rít chói tai.

Bắc Tư Ninh hỏi: “Làm được không?”

Rick trả lời: “Có thể.” Anh ta còn nói tiếp: “Anh không muốn người khác thấy câu chuyện này ư?”  

“Không muốn.” Bắc Tư Ninh đứng dậy: “Ta chỉ cần Văn Tranh thấy là được, dù sao cũng làm riêng cho cậu ta.”

Chờ đến khi bóng lưng của Bắc Tư Ninh biến mất, Rick đang ngồi đột nhiên nhảy dựng lên: “A! Đẹp quá đi! Anh lại chìm vào tình yêu rồi!”

Cậu đồng nghiệp im lặng khép quyển sổ nhỏ trên tay, lạnh lùng nói: “Rick, anh đồng ý làm phó bản, tức là bây giờ anh phải về công ty làm.”

Rick: “……..”

***

Phạm Linh Nhu là người đầu tiên biết Văn Tranh bị bôi đen. 

Cô do dự hai tiếng, sau khi thấy mọi chuyện dần mất khống chế, vừa định gọi cho Bắc Tư Ninh thì Rick đăng Weibo. 

Tuy tình hình đã bớt căng hẳn đi, nhưng vẫn có người khư khư cho rằng Văn Tranh đang lăng xê, Phạm Linh Nhu bực bội trong lòng nên phát động toàn bộ nhân viên mèo đi bênh Văn Tranh, cô còn đăng luôn video quảng cáo đã được chỉnh sửa hoàn tất định hai ngày sau mới đăng lên Weibo. 

Mọi người đang trong công ty đang thức đêm tăng ca, Bắc Tư Ninh vừa thấy tình hình đã bất ngờ: “Sao chưa về nữa?”

Chúng mèo: “Đại ca! Có người chửi anh Tranh trên mạng kìa!”

Bắc Tư Ninh không có thói quen lướt Weibo, đôi khi sẽ vào xem thử, vì tần suất khá thấp cho nên không hay thấy mấy bình luận hay bài đăng bôi đen này, thậm chí có vài người nói chuyện quá thâm sâu nên hắn chả hiểu. 

Hắn đi lại sau lưng Diệp Ngữ Băng, vừa đọc được dòng chữ trên màn hình, lông đuôi đã dựng đứng hết cả lên!

Rầm một tiếng, Bắc Tư Ninh gào lên: “Thằng nào nói chuyện có duyên quá vậy! Tìm ra người này rồi treo lên nóc nhà cho ta!”

“Sếp.” Phạm Linh Nhu cầm cà phê quay lại: “Đây là trên mạng, không phải muốn bắt là bắt người đâu. Mấy người này chửi cho sướng mồm thế thôi, cũng không phải chuyện lớn gì, đây cũng được gọi là thiên thời địa lợi nhân hoà đấy….. không phải lúc trước tôi có gọi báo sếp rồi à, sếp còn bảo không cần quan tâm mà? Sao giờ nóng thế.”

Đó là do hắn không tận mắt nhìn thấy!

Sao hắn biết được mấy người này nói chuyện lại, lại có thể đâm chọt như vậy được!?

Bắc Tư Ninh tức đến mức sôi máu não, cuối cùng hắn bực bội phát hiện, hắn thật sự không làm gì được. 

Hắn…. không biết chửi người khác. 

Hôm sau, lại thua trong trận chiến võ mồm, Bắc Tư Ninh ngoắc tay gọi Phạm Linh Nhu vào phòng làm việc của mình, còn cẩn thận đóng cửa lại. 

“?” Phạm Linh Nhu: “Gì bí hiểm dữ vậy sếp?”

“Có một chuyện.” Bắc Tư Ninh lạnh lùng nói: “Mua cho ta một cuốn sách, cái cuốn có thể dạy cách chửi nhau đấy.” 

Phạm Linh Nhu gian nan hỏi lại: “Được. Khi nào sếp cần?”

“Chậm nhất là ngày mai, ta phải về. Văn Tranh chắc chắn đang rất nhớ ta, haizzzz, quá dính người, hết cách với cậu ta mà!” Bắc Tư Ninh lắc đầu. 

Tổng giám đốc Phạm nhịn lắm mới có thể gượng cười nói: “Biết rồi thưa sếp, có ngay.”

****

Diễn đàn kênh livestream Ái Miêu – khu trao đổi

[Chủ đề: Rốt cuộc anh Tranh đi đâu vậy? (Đầu chó)]

Chủ thớt: Đây không phải bôi đen, cũng không phải fans, chỉ
mong nhiều câu trả lời sáng tạo của mọi người, tất cả chỉ mang tính chất giải trí. Nếu đoán đúng thật thì công nhận bạn giỏi. 

PS: Tình tiết đổi mới không ngừng, mong mọi người hãy đợi!

Bình luận 2: Như mọi người đều biết, chú ngựa đen Văn Tranh của kênh livestream Ái Miêu đã tuyên bố có chuyện nên sắp tới không online vào buổi livestream trước thềm năm mới của mình. Và chúng ta mất liên lạc với anh từ dạo ấy đến tận bây giờ. Fans và anti đánh nhau đến gà bay chó sủa, cuối cùng Văn Tranh đã mất liên lạc hiện nay đang ở đâu, xin mời các bạn cho ý kiến. 

Bên dưới là vài ý kiến.

[Để tôi nói, đừng nói là Z đại của mấy người thiếu nợ nên chạy trốn nhé? Motip này hơi quen rồi đó!]

[Đoán hay đó, sao không ai nghĩ ảnh tham gia thí nghiệm khép kín gì vậy? Công ty tôi đang làm có một đợt huấn luyện khép kín đây, không được bấm điện thoại khi đang huấn luyện, sao có mấy người tưởng tượng hay quá nhỉ? Tôi bỏ một phiếu cho thí nghiệm khép kín.]

[Lên sao hoả chắc rồi. Mới ra vũ trụ ba ngày trước!]

[Thân thủ của anh Tranh nhìn là biết không phải người bình thường rồi, cá nhân tui cho rằng ảnh đang bước lên con đường tu hành vĩ đại của võ giả đó, chắc đang trên biển á.]

[Một phiếu cho phi thăng.]

[Cũng không thấy Đại Hắc đâu hết á, cho nên chỗ ảnh đi chắc chắn là nơi có thể dắt mèo vào, phi thăng dắt mèo theo được à? Cho nên tui nghĩ là, Đại Hắc phi thăng còn anh Tranh ôm đùi Đại Hắc.]

[Bị mèo cắn, đột biến gien thành siêu anh hùng.]

……….

Cập nhật liên tục.

Bình luận 3: Ở trên ghế sofa nha.  

Bình luận 4: Siêu anh hùng mẹ gì! Siêu anh hùng không đi làm đi học hay gì? Mở điện thoại lên cũng không được hả?

Bình luận 5: Cười bò.

Bình luận 6: Làm gì cũng được, miễn ảnh khỏe mạnh là được rồi. 

….

Bình luận 98: Cái đám tẩy trắng cho Văn Tranh giải tán đi, cái bài này cũng dẹp luôn đi, sao không thêm suy đoán chủ yếu của mọi người vào vậy? Một người đang sống sờ sờ đột nhiên biến mất, nếu không phải vẫn liên lạc được thì sao cảnh sát có thể không lập án, không điều tra chứ? Nhìn là biết anh ta không sao rồi, chỉ là không muốn xuất hiện mà thôi! Để fans không biết gì hết lo sốt vó lên, tính hay đó!

Bình luận 99: Trốn nợ hợp lý nhất, khả năng đúng cao.

Bình luận 100: Mấy anti tích đức đi được không!? Bộ biết ảnh ở đâu hay biết chân tướng hay gì mà suy đoán ác ý thế? Có tính xin lỗi nếu sự thật không phải như mấy người đoán không?

Tôi là fan lâu năm, làm fan được ba năm rồi, Z đại bảo không online tôi cũng không gấp mấy, tôi có phải là ai của ảnh đâu, tại sao phải giải thích cho tôi? Tôi chỉ cần đợi là được!

Nhưng có mấy người bớt bớt được không, ngứa mắt người ta nổi à, mới phất lên cái thì bảo là lăng xê rồi làm lố, nếu mấy người giỏi thì lăng xê cho tôi xem?

Cút mẹ đi!

…..

Bình luận 298: Tính ra đang vui luôn á, tự nhiên bị mấy người cãi nhau phá hết. 

Bình luận 290: Để tôi gửi mọi người bạn anh ta nói gì. 

(Tiểu Ngọc: Có chuyện thật, cái loại phải bảo mật ấy….. đã bảo là phải giữ bí mật rồi, tôi biết bằng niềm tin và hy vọng à? Nhưng anh ấy an toàn… ừ, có liên quan đến công việc. Bách Sương đi với ảnh, Bách Sương là người đi chung với tôi trong đại hội streamer á…. hiển nhiên tôi mong bọn họ quay lại càng sớm càng tốt rồi.)

(May thần: Tôi có gặp cậu ấy trước khi cậu ấy offline thế này, do tôi không tốt, nên cậu ấy không thèm tạm biệt tôi.)

(Đồng nghiệp trong công ty: Từ chức hơn một tháng rồi. Không liên quan gì đến công ty hết… không biết.)

(Nhà Của Tiểu Nguyên: Hơi lo, nhưng tụi tui tin anh ấy không sao hết, đừng suy đoán nữa được không?)

…..

PS: Cũng không thấy Ngọc Trai đâu, nhưng anh ta không có Weibo nên khó tìm ngay từ đầu. Chủ cửa hàng đồ dùng thú cưng xuất hiện với anh ta cũng không thấy đâu, cả cửa hàng cũng vậy. 

Bình luận 291: Khó hiểu quá….

Bình luận 292: Tôi có cảm giác không có ai thật sự biết chuyện gì đang xảy ra hết á? Ai biết đều biến mất.

Bình luận 293: Đù má đừng nói nữa, khủng khiếp quá. 

…..

Bình luận 3014: Tin mới! Có tiến triển! Rick bảo mới gặp Ngọc Trai!!!!!

Bình luận 3015: Đâu đâu ở đâu??

Bình luận 3016: Để tui phi qua xem.

Bình luận 3017: Tôi mới xem rồi!!! Ăn một mớ đường luôn!!! Ngon lắm chứ đùa!! Đầu của mấy Cô Gái Hung Dữ xanh lè, chuyện vui này cần được chia sẻ!! Toàn thế giới không ai biết anh ở đâu, chỉ có mỗi tôi biết, dập đầu dập đầu. 

Ngọc Thuỵ: Fan only coi Văn Tranh như chồng mình, giờ ảnh cò hint với Bắc Tư Ninh thì như bị ngoại tình.

Bình luận 3018: Mấy đứa ăn đường là ma quỷ đúng không! Rick chỉ bảo là gặp được Ngọc Trai, mà Ngọc Trai biết tung tích của Văn Tranh và đảm bảo rằng Văn Tranh không sao mà thôi…… mà hình như đáng dập đầu thật. 

Bình luận 3019: Chết rồi, tui không phải Cô Gái Hung Dữ, tui chỉ là fans mèo của Văn Tranh mà thui, tui hơi dao động rồi á. 

Bình luận 3020: Dao động + max.

Bình luận 3021: A a a a có thể ib hỏi Rick là anh Tranh có mang Đại Hắc theo hay không được không!????

Bình luận 3022: Chắc chắn là có rồi! Đùa à!

Bình luận 3023: Tôi – fans của mèo của anh Tranh, cảm thấy vô cùng tuyệt zời!

….

Buổi huấn luyện chiều nay Trần Tiểu Thần bị thương, Văn Tranh đỡ nó đến phòng y tế, ở lại chờ hai tiếng, ra đến căn tin thì cũng không còn bao nhiêu món. 

Anh từ chối lời đề nghị nấu cho mình một phần khác, chỉ lấy ít cháo bê ra bàn.

Đèn căn tin tắt hơn phân nửa, đã chín rưỡi tối, không còn ai ăn tối nữa. Không gian lớn như vậy lạnh lẽo kinh khủng. 

Văn Tranh buông muỗng, không hiểu tại sao lại không vui, do dự một chút thì quyết định bê chén về ký túc xá ăn.

Cùng ăn cùng ngủ với Bắc Tư Ninh hơn một tháng, anh đã sớm quen có người bên cạnh. Dù bình thường không ở cạnh nhau, anh cũng biết hắn đang ở căn cứ, cảm giác khi đó với bây giờ không giống nhau.

Quá yếu đuối rồi. 

Văn Tranh tỉnh hồn, mở cửa ký túc xá bước vào, ký túc xá cảm nhận được chủ nhân trở về nên mở đèn. 

“Hả?” Văn Tranh kinh ngạc: “Anh về khi nào thế?”

Bắc Tư Ninh đang ngồi trên mép giường tức tối gõ điện thoại trong căn ký túc xá nhỏ của Văn Tranh, Văn Tranh đứng ngoài cửa mà còn nghe được tiếng bộp bộp….. có phải bàn phím thật đâu, hắn có còn tính xài cái điện thoại này nữa không vậy?

“Chờ chút! Ta đang bận!” Bắc Tư Ninh la lớn, tất cả sự chú ý đều tập trung trên màn hình điện thoại nho nhỏ.

Văn Tranh đặt cháo lên bàn rồi lại gần xem, tâm trạng tốt lên theo từng bước chân, lúc khom lưng nhìn điện thoại của hắn, môi anh đã treo lên nụ cười.

Trên màn hình là giao diện Weibo. 

….hả? Weibo???

“Cái đám ngu, ngu si này, dám chửi ta!? Ta chửi chết bọn nó!” Bắc Tư Ninh hưng phấn cực kì, mặt cũng đỏ bừng lên. 

“………..” Văn Tranh nhìn nội dung một chút, nhanh chóng hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Dù sao anh cũng lướt Weibo từng đó năm, mấy chuyện nhỏ này chỉ cần ngó lơ là được. Hộp thư của anh ngày xưa cũng hay nhận được mấy tin nhắn nhục mạ thế này, sau đó anh mở chế độ từ chối nhận tin nhắn từ người lạ, hạng người này càng chửi càng hăng. 

Anh vốn định khuyên Bắc Tư Ninh đừng xem nữa, nhưng thấy bộ dạng tràn đầy sức sống này của hắn anh lại thấy vui lạ thường. 

Nhưng Văn Tranh vẫn rút điện thoại trong tay hắn, tức giận hại thân lắm!

“Để tôi giúp anh.” Anh nói, trong ánh mắt hoảng sợ của Bắc Tư Ninh, gõ một dòng: “Tôi ¥!! #*&& (đã rút gọn 140 chữ)” sau khi gửi thì chặn người ta, chặn xong thì report luôn.

“Được rồi.” Văn Tranh trả điện thoại cho Bắc Tư Ninh, anh giơ tay xoa mái tóc mềm mại của mèo tinh: “Ăn tối chưa?”

“…. Ăn rồi.” Bắc Tư Ninh không kịp phản ứng, hắn do dự một hồi, cuối cùng vứt điện thoại đã tắt sang một bên, đứng dậy duỗi người. 

Hắn nghĩ đến gì đó, lại khó chịu trong lòng. 

“Ngươi không tức giận thật à? Ngươi làm nhiều thứ đến vậy mà bọn họ còn chửi ngươi?” Bắc Tư Ninh cau mày. 

“À.” Văn Tranh mở tô cháo ra, xoay người nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Bọn họ sẽ biết sớm thôi. Khi đó ăn bàn phím, trần truồng chạy nhong nhong ngoài đường, uống một ký rưỡi nước biển, ăn shit gì đó, để bọn họ làm bằng hết.”

Hai mắt Bắc Tư Ninh sáng lên, quyết định ghi hết vào sổ. 

–—-

Hậu trường nhỏ: 

Ninh Ninh: Ngươi gõ cái gì mà Tấn Giang nó hiện mã tào lao gì thế kia? Vậy sao độc giả Tấn Giang có thể cảm nhận sức tấn công của nó được?

Tranh Tranh: Bọn họ có mắng anh đâu, mắng tôi mà, không cần cảm nhận làm gì.

–—

Chú thích:

Ngưỡng nghe của con người: Tai người có thể nghe được âm thanh có tần số từ 20Hz đến 20000Hz. Thấp hơn là Hạ Âm, cao hơn là Siêu Âm (sóng âm của cá voi hay cá heo đồ là siêu âm đó. Vật lý 12 xin hân hạnh tài trợ chương trình này)

- -----oOo------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện