Mỗ Cao đang ở trong phòng quan sát tình trạng của Liễu Nguyệt thì được Mỗ Đông Quân gọi sang, y bảo Liễu Diễm Tư có việc muốn nhờ ông, kêu ông đi đi để y ở lại trông chừng cô.
Mỗ Cao lục đục đứng dậy rời đi.
Sang tới phòng Liễu Diễm Tư, ông nhìn nam nhân mới tháng trước còn nói cười ôn lại chuyện cũ với mình mà giờ đây sắc mặt nhợt nhạt đi trông thấy, trên mặt y chắc chỉ có mỗi cặp mắt phượng là còn ánh lên được chút sức sống, Liễu Diễm Tư thấy ông, mở miệng trước: “Lão Mỗ, ta có chút việc muốn nhờ ông.”
“Ngươi nói đi.” Mỗ Cao nói rồi ngồi xuống cạnh giường y.
“Đống xác chết trên đường chưa ai dọn dẹp kia, ta muốn ông kêu người lên kiểm tra xem đám người đó rốt cuộc là thuộc tổ chức nào, đang nằm dưới quyền của ai.
Còn kẻ đeo mặt nạ quỷ để khi nào về Liễu gia ta sẽ phái người đi điều tra sau cũng được, ông đã rửa tay gác kiếm rồi thì nên đừng nhúng tay vào mấy chuyện thế này.”
Liễu Diễm Tư nói, bình thường trông y cợt nhả kệ đời là thế nhưng đến lúc y nghiêm túc rồi thì chẳng kẻ nào có thể cợt nhả nổi.
Mỗ Cao nghe theo sắp xếp của y, nói tiếp: “Đây là việc của ngươi, ta quả thực không có quyền nhúng tay vào, nhưng nếu có được thông tin gì về bọn chúng chắc chắn sẽ phái người đưa tin tới sớm nhất cho ngươi.
Tuy ông đây nghỉ hưu rồi nhưng vẫn còn sài được đó.”
“Cảm ơn”, Liễu Diễm Tư nhàn nhạt đáp, “Ta còn muốn nhờ ông phái người truyền tin cho Thư Kính biết về tình hình hiện tại của bọn ta, lát ta sẽ chuẩn bị phong thư để gửi cho nàng ta.”
Mỗ Cao gật đầu: “Được.”
“Hết rồi.” Liễu Diễm Tư nói.
“Thế thì ta đi kêu người làm ngay, giờ ngươi nghỉ ngơi lấy lại sức đi.”
Nói rồi Mỗ Cao đứng dậy vỗ nhẹ vào vai y để động viên sau đó rời đi.
Liễu Diễm Tư nhìn theo bóng lưng to rộng của ông khuất dần sau cánh cửa, một lát sau y xuống giường, hỏi người hầu xem phòng Liễu Nguyệt ở hướng nào rồi theo đó mà đến.
Cạch!
Cửa phòng mở ra, mùi thuốc cứ như vậy xông thẳng vào mũi, Liễu Diễm Tư khẽ cau mày.
Nhận ra có người vào, Mỗ Đông Quân đang bận rộn với đống sách dược quay người lại, nói: “Chạy tới đây làm gì?”
“Nguyệt Nhi sao rồi?”
Mỗ Đông Quân đỡ trán nói: “Ông nội tôi ơi, ngươi mới hỏi câu này cách đây có vài phút thôi.
Vẫn thế, chưa có biến chuyển gì cả.” Y nói xong câu đó lại cúi đầu đọc sách tiếp.
Liễu Diễm Tư không nói gì di chuyển đến bên giường, mắt phượng nhìn xuống Liễu Nguyệt mặt không chút huyết sắc đang nằm an tĩnh trên giường.
Là ta hại con rồi.
Y nhìn cô thở dài nghĩ, vẻ mặt tràn đầy đau lòng.
Về Hương Cẩm Lan g iết chết ta là cái chắc.
Đợi mãi cũng không thấy Liễu Nguyệt tỉnh lại, lâu đến nỗi mọi chuyện Liễu Diễm Tư nhờ Mỗ Cao đã được xử lí đâu vào đấy.
Phong thư đã được gửi đi, lai lịch của đám sát thủ cũng đang được huy động hết sức để tìm kiếm.
Nhưng cô vẫn mãi không chịu tỉnh lại.
Ngày hôm sau.
Liễu Diễm Tư ngồi bên giường như một pho tượng quan sát từng chút biểu hiện dù chỉ là nhỏ nhất của cô.
Còn Mỗ Đông Quân thì kêu người mang hẳn bộ bàn ghế vào phòng để y vừa tiện chăm nom người bệnh vừa nghiên cứu căn bệnh chết tiệt này luôn.
“Đây rồi!”
Mỗ Đông Quân bỗng đứng bật dậy khỏi ghế nói.
“Sao thế?” Liễu Diễm Tư thấy y phản ứng như vậy có chút giật mình.
“Họ Liễu, lại đây xem.” Mỗ Đông Quân nói, sốt ruột như sợ y sẽ bỏ lỡ mất thông tin quan trọng nên không đợi Liễu Diễm Tư kịp đứng dậy đã đi nhanh tới bên cạnh, ngón tay chỉ vào một chỗ nào đó trong trang sách.
“Nhược Mộng?” Liễu Diễm Tư nói.
“Ta cảm thấy con gái ngươi còn trúng loại độc này nữa.”
Liễu Diễm Tư nghe y nói vậy thì sửng sốt nói: