Chiều hôm đó Liễu Nguyệt tỉnh lại, cả người khẽ động đậy, đôi mắt mang theo dáng vẻ mơ mơ màng màng như chưa tỉnh hẳn chậm rãi mở ra, đối mặt với Tiêu Dã mặt mày hớn hở vui như một đứa trẻ được người khác cho kẹo.
Mà có khi được cho kẹo chưa chắc hắn đã vui như thế.
Tiêu Dã mừng vì cô tỉnh dậy, thần thái cũng vì thế tươi tắn hơn.
Hắn nói: “Tiểu thư...tiểu thư, người tỉnh rồi sao?”
Liễu Nguyệt nhìn hắn, không nói gì, bàn tay trắng muốt mang theo vài phần tái nhợt đưa lên khẽ chạm vào mặt hắn, cô nói: “A Dã, xin lỗi nhé, ta lại không bảo vệ bản thân như đã hứa rồi.”
Tay cô lạnh băng chạm vào mặt hắn mang đến loại cảm giác rợn người, mà Tiêu Dã nào để tâm, bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay cô, hắn cố ra vẻ mình ổn nhưng giọng không biết từ lúc nào đã hơi run: “T...Tiểu thư...A Dã không chấp nhận lời xin lỗi này của người đâu, tiểu thư phải mau khỏe...như vậy ta mới tha thứ cho người được.”
Liễu Nguyệt khẽ cong mắt kéo khóe miệng cười nhẹ, cô nói: “Rồi sẽ khỏe.”
Tiêu Dã im lặng nhìn cô, lại như cún con áp mặt vào tay cô.
Hắn chỉ sợ bỏ ra rồi, tay cô sẽ lại lạnh đến thấu xương như ban nãy.
Hắn sẽ truyền hơi ấm của hắn cho người, người cũng nên mau khỏe lại đi.
Liễu Nguyệt sau khi tỉnh dậy không nói nhiều là bao, đó là do cổ họng cô lúc nào cũng mang đến dư vị tanh của máu, mở miệng nói ra vô cùng khó chịu.
Chất giọng khàn khàn nói câu được câu không, quả thực ức chế mà.
Liễu Nguyệt ánh mắt lạnh lẽo nghĩ.
Đợi ta tìm được kẻ đứng sau chuyện này thì đừng nói rút một cái xương.
Chính ta sẽ lôi gã ra dùng cực hình tới chết sau đó ngũ mã phanh thây.
“À, ta đi gọi phu nhân.
Người đừng ngủ nhé, phu nhân muốn nói chuyện với người lắm đấy.” Tiêu Dã vội đứng lên nói.
Cô nằm trên giường giơ ngón trỏ lên với hắn.
Tiêu Dã hiểu ý tức tốc chạy đi.
Bây giờ đến gật cái đầu cũng mỏi.
Liễu Nguyệt chán nản nghĩ.
Lát sau Hương Cẩm Lan với vẻ mặt vui mừng xen lẫn chút mệt mỏi vì cả đêm ngồi suy nghĩ đã xuất hiện ở cửa phòng, nàng nhanh chân đi tới ngồi bên giường cô, nắm lấy tay cô, nói: “Nguyệt Nhi, cuối cùng con cũng tỉnh rồi.”
Liễu Nguyệt cười nói: “...Mẹ.”
“N...Người không trách con chứ?”
Hương Cẩm Lan thần sắc nhợt nhạt, cố không để cô phát hiện ra giọng mình đang vì đau lòng tột độ mà nấc nghẹn, nàng cười, nói chính xác hơn là gượng cười, đôi mắt nhu hòa xinh đẹp ánh lên vài tầng nước mắt, nói: “Không trách, quả thực không trách.
Vì vậy con phải khỏe lại, ta muốn thấy Nguyệt Nhi của ta khỏe mạnh.
Con biết chưa?”
Giờ trách mắng thì có ích gì cơ chứ?
Hương Cẩm Lan nén nước mắt ngậm ngùi nghĩ.
Nữ nhi nàng yêu thương hết mực đang nằm trên giường với bệnh tình không biết khi nào chuyển biến xấu thì nhắc lại chuyện đấy lại gì cơ chứ!
Liễu Nguyệt cảm nhận được có một giọt nước nóng bỏng rơi vào tay mình.
Một giọt.
Hai giọt.
Cứ như vậy rơi lách tách.
Cô không đành lòng, mở miệng nói: “Người đừng khóc, khóc như vậy con không khỏi bệnh đâu.”
Hương Cẩm Lan nhắm chặt mắt gật đầu, cố không để nước mắt rơi ra.
“Hình như con thức lâu hơn mọi khi.” Liễu Nguyệt bỗng nói, “Bình thường đáng nhẽ phải ngất từ ban nãy rồi.”
Hương Cẩm Lan lau nước mắt nói: “Có tiến triển gì rồi sao?”
“Mong là vậy.” Cô thở dài nói, “A Dã, ta đói bụng rồi.”
Tiêu Dã đứng đằng sau nghe cô nói vậy lập tức cuống quýt nói: “Ta...Ta đi nấu đồ ăn cho người.
Tiểu thư, người muốn ăn món gì?”
Liễu Nguyệt từ khi trúng độc đã được Mỗ Đông Quân dặn dò kĩ là không được ăn mấy món mặn, cũng vì lẽ đó giờ cô chỉ thấy ăn cháo là hợp miệng.
Tiêu Dã nghe lời không chút chậm trễ chạy vào bếp bắt tay vào việc ngay, lúc sau hắn đã bê lên một bát cháo thịt băm nóng hổi, bên trên còn để vài sợi gừng với công dụng giúp tiêu giảm hàn khí.
Hương Cẩm Lan đỡ cô ngồi dậy, Tiêu Dã đặt khay đồ ăn bên cạnh, nàng nhẹ nhàng đưa từng muỗng cháo nhỏ vào miệng cô.
Liễu Nguyệt ngồi ăn, khung cảnh thật sự yên bình.
Đợi đến khi cô ăn xong rồi, Hương Cẩm Lan sai người khác tới dọn dẹp, để Tiêu Dã ở bên cạnh bầu bạn với cô, nàng nói ban nãy bỏ giữa chừng việc điều chế thuốc, cũng đến lúc phải dời đi rồi.
Liễu Nguyệt không muốn nằm nghỉ sớm nên ngồi im lặng dựa lưng vào đầu giường.
Đợi Hương Cẩm Lan rời đi