Ánh nắng ban mai chiếu vào trong phòng xua tan đi cái lạnh lẽo của mùa đông.
Lúc Liễu Nguyệt tỉnh dậy đã là gần trưa, cô mở mắt ra đã cảm nhận rõ cơ thể mình tràn trề sức sống hơn mọi khi, cứ như căn bệnh chết tiệt đó vốn không hề tồn tại vậy.
Liễu Nguyệt xốc chăn lên đi xuống giường, tuy còn hơi vất vả nhưng thế này đã làm cô vui lắm rồi.
Đẩy cửa định ra ngoài, ngay khi mở cửa ra một bóng người lập tức đứng chắn mất khung cảnh trước mắt.
Tiêu Dã nhìn thấy Liễu Nguyệt thì sửng sốt một hồi, sau đó không nói một lời kéo cô vào trong.
“Người làm gì vậy? Mới khỏe lên một chút đã muốn chạy ra ngoài chơi rồi? Không mặc ấm lỡ bệnh lại tái phát thì sao?” Hắn sốt ruột nói, vừa nói vừa đem mấy cái áo dày mặc lên người Liễu Nguyệt, còn quàng thêm cái khăn nữa lên cổ cô.
Dường như cảm thấy đã ổn, lúc này hắn mới nhìn cô một lượt, nói: “Được rồi, ấm hơn rồi.”
Liễu Nguyệt: “...”
“Người ngủ lâu như vậy chắc đói lắm rồi, hay ta làm chút gì đó cho người ăn nhé.” Tiêu Dã đi bên cạnh hỏi.
Liễu Nguyệt đi rất chậm, xong hắn vẫn không hề cảm thấy sốt ruột mà đi chậm theo cô.
Liễu Nguyệt ngắm nhìn khung cảnh tuyết trắng xen lẫn vài tia nắng vàng nhạt, bỗng nói: “Mẹ ta, người có gửi tin tức gì về không?”
Tiêu Dã ngẫm nghĩ, Hương Cẩm Lan người rời đi đã được hơn tuần, xong chưa có tin tức gì cả.
Tuy vậy Liễu Diễm Tư cũng đã nói rằng y đã phái người âm thầm đi theo bảo vệ nàng rồi, chắc sẽ không có gì xấu xảy ra đâu.
Nghĩ vậy hắn nói: “Phu nhân vẫn chưa có tin gì mới, nhưng người yên tâm, lão gia tự có sắp xếp của người.”
Cô nghe hắn nói vậy thì khẽ gật đầu, nói: “Vậy thì ta muốn ăn gì đó bình thường thôi.
Bánh cuốn chẳng hạn, ngươi kêu nhà bếp làm đi.”
“Vậy người ở đây...” Tiêu Dã do dự nói.
Liễu Nguyệt xua tay đuổi hắn, ngồi xuống bàn đá cẩm thạch dưới mái hiên, mặc dù chịu lạnh ê mông nhưng cô không biểu hiện gì ra ngoài, chỉ nói: “Đi mau đi ta ở đây đợi ngươi.”
Tiêu Dã nghĩ gì đó rồi rời đi, khi trở lại trên tay hắn cầm theo một chiếc khăn vải trông có vẻ khá dày.
Liễu Nguyệt không ngờ hắn quay lại nhanh như vật nhưng khi nhìn đến thứ hắn cầm trên tay liền thắc mắc hỏi: “Sao vậy?”
Tiêu Dã: “Người đừng ngồi trên ghế đá lạnh lắm, đứng dậy đi ta đặt nó xuống cho người.”
Cô nghe theo lời hắn đứng lên, Tiêu Dã đặt khăn vải lót xuống mặt ghế lạnh băng xong rồi nói: “Người ngồi đi, ta đi lát sẽ trở về.”
“Ừm.”
Tiêu Dã xoay người nhanh bước rời đi, trong Nhạn Uyên Các giờ còn mỗi mình Liễu Nguyệt im lặng ngắm nhìn khung cảnh cây cối yên bình trong này.
Quá yên tĩnh...
Cô nghĩ.
Lát sau Tiêu Dã trở lại, hắn đứng bên cạnh cô, nói chuyện cùng cô, Liễu Nguyệt cũng đáp lại hắn, lúc này mọi thứ dường như nhu hòa đi rất nhiều.
Bánh cuốn được người hầu mang đến, còn rất nóng.
Tiêu Dã nói cô không cần động đũa, hắn sẽ gắp cho cô, có lẽ do đã quá quen với việc bản thân được Tiêu Dã hắn chăm sóc từng li từng tí, Liễu Nguyệt cũng chẳng phản đối cứ như vậy để hắn chăm như chăm em bé.
Ăn xong thì đến chuyên mục thường lệ là uống thuốc.
Thuốc Mỗ Đông Quân kê cho cô thực sự rất đắng, phải nói là đắng hơn cả đắng.
Lần đầu uống thuốc cô đã phải phun hết ra ngoài mặc dù bản thân đang bất tỉnh, Liễu Diễm Tư khi đó kể lại rằng y cũng hết cách, chỉ có thể từng chút từng chút đưa vào miệng cô, uống hết nửa ngày may ra mới xong được bát thuốc nhỏ.
Lúc đến tay Tiêu Dã hắn thì lại khác, hắn dỗ Liễu Nguyệt vô cùng ngọt, lúc uống xong còn không ngần ngại cho cô ăn chút kẹo ngọt để bớt đi cảm giác đắng chát của thuốc.
Dần dà thành quen, mỗi khi cô hôn mê mà tới giờ uống thuốc, Tiêu Dã cứ theo thường lệ đỡ cô dậy để người cô dựa vào người hắn, nằm trọn trong lòng hắn.
Tiêu Dã sau đó như người mẹ dịu dàng ân cần mà bón cho cô từng thìa thuốc bổ, miệng cũng vô cùng kiên nhẫn mà dỗ dành.
Có thể nói hắn có công vô cùng lớn trong việc giúp bệnh tình Liễu Nguyệt tiến triển tốt lên.
Không ai có thể phủ nhận việc này cả.
Và cũng nhờ chăm sóc cô một thời gian mà Tiêu Dã hắn dường như đã hiểu rõ hơn về cơ chế lên xuống của loại độc Huyết Bạch này.
Đó chính là thời tiết, trời ấm thì bệnh sẽ giảm, trời càng lạnh thì độc phát tác càng mạnh.
Thế nên Mỗ Đông Quân mới cảnh báo rằng về đông chính là giai đoạn đau đớn nhất của bệnh, nếu không để cơ thể người bệnh cảm thấy đủ ấm, thậm chí chỉ cần để cơ thể cảm thấy rét cho dù là một chút thôi, Huyết Bạch cũng có thể theo đó mà bộc phát dữ dội hơn trước.
Điều đó hắn đặc biệt lưu tâm, vì vậy cũng vô cùng để ý đến việc giữ ấm cho cô từ khi ở trong phòng đến ra ngoài trời.
Liễu Nguyệt uống thuốc xong thì được Tiêu Dã đút một viên kẹo dẻo vào miệng.
Cô ngậm nó, cười với hắn nói: “Kẹo vị dâu à?”
Tiêu