Tiêu Dã ngày đêm túc trực bên cạnh Liễu Nguyệt.
Mọi việc như bón thuốc, lau người, chăm sóc, hắn đều làm hết.
Chỉ mong người trên giường tỉnh giấc, mở mắt ra nhìn hắn, nói chuyện với hắn.
Ngày ngày lặng ngắm người an tĩnh nằm trên giường, Tiêu Dã cảm nhìn càng thấy đau lòng hơn.
Da Liễu Nguyệt vốn trắng, chính là kiểu trắng sứ không tì vết.
Nhưng có lẽ do bị bệnh tật hành hạ, cả người cô giờ đây đã sớm biến thành giấy trắng, khiến cơ thể ngày càng thêm hanh hao.
Sắc mặt nhợt nhạt đi trông thấy, đúng như Tuệ Mẫn nói, quả thực rất giống một con ma bệnh.
Tiêu Dã ngồi bên giường cô, nhẹ nhàng mân mê những ngón tay thon dài gầy guộc có phần trắng bệch của cô, tay cô lạnh băng không mang chút nhiệt độ.
Hắn thường xuyên phải nắm chặt lấy tay cô, san sẻ chút hơi ấm của mình cho cô.
Đôi mắt Tiêu Dã rũ xuống nhìn không ra cảm xúc, vẻ mặt thập phần đau lòng.
Khi còn nhỏ, lúc còn đang lang bạt ngoài kia.
Hắn có được nghe kể về một câu chuyện tình yêu đầy cảm động giữa một vị hoàng tử và công chúa xứ nọ.
Hoàng tử vượt qua bao gian khổ, khó khăn thử thách, cuối cùng cũng đến được cung điện nơi người mình yêu đang ở đó ngày đêm ngóng trông chàng.
Nhưng khi đến nơi, niềm vui sướng vì sắp được gặp ý trung nhân đã lập tức dập tắt sau khi y nghe tin công chúa bị trúng độc, hôn mê bất tỉnh chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Hoàng tử nghe xong như sét đánh ngang tai, biểu cảm trên mặt đau khổ vô cùng.
Y đi theo cung nữ tới được tẩm điện của nàng.
Nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp nằm tĩnh lặng trên giường, đôi mắt trước kia mỗi khi thấy y đều sẽ ánh lên ý cười nhưng giờ đây lại nhắm chặt, khuôn mặt nhu thuận diễm lệ giờ phút này trông thật yếu ớt.
Người hầu đã lui ra từ trước, trong căn phòng tĩnh mịch chỉ có bóng dáng hai người, một nằm một ngồi.
Hoàng tử nhìn người mình thương không hiểu vì lí do gì lại thành ra thế này, lòng đau như cắt.
Bỗng y cúi người xuống, đặt lên môi công chúa một nụ hôn, nó chỉ thoảng qua như gió, dường như y muốn đem bao nỗi nhớ mong chất chứa từng ngày lên nụ hôn đó.
Nhưng điều không ngờ đã xảy đến, công chúa ngay sau đó tỉnh giấc, nàng từ từ mở mắt ra, đôi mắt vì lâu ngày không tiếp xúc với ánh sáng có hơi nheo lại.
Sau khi nhìn rõ được người trước giường đang nhìn nàng đầy xúc động, công chúa kinh ngạc được hoàng tử ôm chầm lấy.
Cái kết thì tất nhiên hai người hạnh phúc bên nhau trọn kiếp.
Tiêu Dã ngồi bên giường im lặng nhìn Liễu Nguyệt, nghĩ đến câu chuyện đó, sao hắn lại thấy giống hoàn cảnh của hắn với cô lúc này.
Nhưng tiểu thư của hắn một thân cao quý, hắn sao dám làm ra loại chuyện như vậy.
Hắn ở bên cô từ năm mười tuổi, đến nay đã năm năm trôi qua.
Hắn mười năm, cô mười ba.
Tích cách của cô như thế nào, hắn là người nắm rõ nhất.
Liễu Nguyệt tuyệt đối sẽ không cho phép hắn có ý đồ với cô.
Nhưng có lẽ Tiêu Dã hắn đã để cô phải thất vọng rồi.
Hắn thích cô.
Nhưng đương nhiên sẽ không có bất kì ý đồ xấu gì với cô.
Nghĩ là vậy nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Tiêu Dã lại như bị thứ gì đó thúc ép.
Hắn chậm rãi cúi người xuống, chỉ còn cách vài xăng-ti mét nữa…
Tự dưng cảm thấy nhiệt độ xung quanh bỗng lạnh đi, Tiêu Dã ngừng động tác lại, mở mắt ra.
Đập vào mắt hắn là vẻ mặt kinh ngạc thập phần của Liễu Nguyệt, sắc mặt cô lúc xanh lúc xám.
Liễu Nguyệt nhìn hắn không chớp mắt, bên trong đôi mắt của cô còn có một vài tia hoảng loạn không rõ lí do.
Bầu không khí thoáng chốc cứng đờ.
“Tiểu…”
Chát!
Tiếng tát giòn vang đầy tàn nhẫn vang lên.
Tiêu Dã ngã ra nền đất.
Không biết Liễu Nguyệt thường ngày yếu ớt bệnh tật đã lấy đâu ra nguồn sức mạnh có thể đánh cho một con người cao lớn như hắn phải ngã thành như vậy.
Nhưng chỉ có một điều duy nhất mà Liễu Nguyệt và cả Tiêu Dã đều biết, đó chính là cô thực sự đã tức giận rồi.
Cú tát ban nãy dường như Liễu Nguyệt đã dùng hết sức lực mà mình có ban cho hắn, vì vậy một bên má của Tiêu Dã ửng đỏ trông thấy, thậm chí người đi lướt qua cũng có thể nhìn được thấy dấu tay hằn trên đó.
Liễu Nguyệt biết mình đã đánh hắn rất mạnh, chắc chắn là rất đau, đến tay cô khi tát xong còn cảm thấy đau rát một hồi.
Nhưng Tiêu Dã chẳng có vẻ gì là đau đớn cho cam, hắn cứ nhìn Liễu Nguyệt, miệng mở ra lại khép lại, như không biết bản thân nên giải thích