Mới đầu còn có chút khó khăn vì chưa thích nghi được, dần dà Liễu Nguyệt cũng đỡ hơn một chút, nhưng vấn đề chải tóc vẫn giậm chân tại chỗ như cũ.
Sau hôm đầu chải tóc cho Liễu Nguyệt được cô khen thì Liễu Hạo quyết định sẽ tới hàng ngày để cho tên bám váy kia ra chuồng gà.
Nhạn Uyên Các.
"Ê dậy!"
Liễu Hạo không chút lưu tình đá cửa phòng của Liễu Nguyệt đến rầm! một cái.
Liễu Nguyệt vì bị gọi dậy sớm hơn thường ngày mà có phần hơi quạo.
“Còn sớm mà.” Cô vừa ngái ngủ vừa ôm lấy chăn.
Liễu Hạo giục cô dậy, vừa cố kéo người ra khỏi giường vừa nói: “Dậy! Trời sáng rồi, sao ngươi ngủ lắm thế.” Còn không mau lôi ra ngoài sân thì không trêu tên kia được nữa đâu.
Bất lực Liễu Hạo vác luôn Liễu Nguyệt ra bàn đá ngoài sân để chải đầu.
Liễu Nguyệt vẫn chưa tỉnh hẳn, một tay chống cằm một tay xoa đầu hỏi: “Ủa sao ta lại ở đây?”
“Không phải việc của ngươi, giờ ngươi ngủ được rồi đấy.” Liễu Hạo nói.
Liễu Nguyệt nói: “Ừm.” rồi ngủ luôn.
Liễu Hạo: “…” Ngủ thật rồi sao?
Đang vỗ nhẹ vào má cô thì y cảm nhận được một đôi mắt với luồng sát ý không hề nhẹ đang lặng lẳng nhìn.
Ngước đầu lên thì tầm mắt ngay lập tức va vào người con trai đứng cách đó không xa.
Khóe miệng Liễu Hạo nhếch lên cười đầy nham hiểm, như muốn chọc tức người đứng đó.
Tiêu Dã rất muốn ra qua đó, nhưng vì không muốn làm trái lời của cô nên vẫn chỉ đứng im.
Một lúc sau thì nhìn không nổi nữa, hắn tức đến độ bóp nát vỏ kiếm gỗ, cắn môi xoay người rời đi.
...
Đã được một tháng kể từ khi Liễu Nguyệt giao cho Tiêu Dã nhiệm vụ đánh bại Nhất Minh mới được xuất hiện trước mặt cô.
Liễu Hạo cũng đã được Liễu Diễm Tư đưa đi, phải tầm khoảng mấy tháng nữa mới được quay về Liễu gia để đón tất niên.
Liễu Nguyệt lười biếng nằm phơi nắng trên xích đu trong vườn.
Nằm một lúc thì cơn buồn ngủ lại ập tới, dù bây giờ mới là sáng sớm.
Đang dần ngủ thiếp đi thì bỗng từ xa Liễu Nguyệt nghe thấy có người đang gọi mình.
“Tiểu thư!”
“Tiểu thư!”
“Người ngủ rồi ư?!”
Liễu Nguyệt mở mắt, có chút khó chịu nói: “Gì?”
Tiêu Dã nhận ra mình vừa đánh thức Liễu Nguyệt, nhưng vẫn không che giấu được vui mừng nói: “T…ta đánh bại được Nhất Minh rồi thưa tiểu thư.”.
Cop qua cop lại, ????????ở lại ????????ang chính ⩵ ????????????m???? ????uyện.Vn ⩵
“Sao!” Liễu Nguyệt trực tiếp ngồi dậy, cảm giác buồn ngủ bị thổi bay.
Nhìn chằm chằm Tiêu Dã không che giấu nổi vui sướng nơi đáy mắt.
“Thật sao?” Liễu Nguyệt hỏi lần nữa.
Tiêu Dã thấy cô phản ứng như vậy liền có chút xấu hổ xen lẫn vui mừng, nói: “Vâng, ta đã thắng được y.”
Liễu Nguyệt bắt lấy hai tay hắn, cười nói: “A Dã ta biết ngươi có thể làm được mà.”
Liễu Nguyệt rất ít khi cười, mà đúng hơn là rất ít khi cười thật lòng.
Nhưng lần này cô lại cười với hắn, lại còn cười rất tươi.
Mặt Tiêu Dã đỏ bừng, hận không thể lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi.
Nhìn người đang cười trước mặt, đáy lòng Tiêu Dã nổi lên một loại ý niệm chiếm hữu, muốn giam người này lại.
“Ngươi sao thế?” Thấy Tiêu Dã hơi thất thần, lại còn đỏ mặt, Liễu Nguyệt khó hiểu hỏi.
“Không có gì ạ” Tiêu Dã cúi đầu nói, che giấu khóe môi đang cong lên một cách quỷ dị.
Vì mải ăn mừng chiến thắng mà bây giờ mới để ý trên tay Tiêu Dã có một vài vết thương, Liễu Nguyệt lo lắng hỏi: “Sao tay ngươi lại bị thương vậy? Cả mặt nữa kìa?” Nói rồi cô đưa tay lên kiểm tra thử vết thương trên mặt hắn.
Tiêu Dã như thiếu nữ e thẹn nói: “C…chỉ là bị thương lúc luyện kiếm thôi, người không cần bận tâm đâu.”
“Sao không bận tâm được! Mau đi tắm rửa rồi băng bó vết thương lại đi!” Liễu Nguyệt tức giận mắng hắn.
Người cô nuôi, sao có thể để bị thương được.
Mà Tiêu Dã lại thấy dáng vẻ của cô lúc này đáng yêu vô cùng.
Là cô đang lo lắng cho hắn nên mới mắng hắn, tức giận với hắn.
Hắn không bao giờ muốn ánh mắt của cô nhìn hắn hờ hững như suốt một tháng qua nữa.
Lần này vì có điều kiện đánh bại Nhất Minh cô mới hết giận hắn, vậy nếu sau này hắn làm một việc gì đó khiến cô không muốn nhìn thấy hắn nữa thì phải làm sao.
Tiêu Dã nghĩ, có chết hắn cũng không muốn điều đó xảy ra.
Nghe lời Liễu Nguyệt đi tắm rồi thay quần áo, lúc trở ra thì không thấy cô ở đâu nữa.
Tiêu Dã đen