Rầm!
“Đại tiểu thư, người đã bị khống chế rồi ạ!”
Liễu Chi: “Tốt lắm, mau lục soát cả căn phòng cho ta!”
Đám người cao to vạm vỡ ghì chặt Tiêu Dã, ngay sau đó đám hạ nhân của Liễu Chi nối đuôi nhau quy củ bước vào căn phòng của hắn, không nhiều lời lập tức lục soát căn phòng.
Hình như bọn họ đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Ưm!”
Tiêu Dã nào chịu để yên, một mực vùng vẫy nhưng không sao ra thoát khỏi sự khống chế mạnh mẽ này được.
Dù sao cũng phải thôi, vì Liễu Chi đã cố tình đặc biệt chọn ra những kẻ có sức khoẻ nhất trong đám người ở Lâm Uyên Các để đối phó với hắn mà.
Đôi mắt trừng lớn phừng phừng tức giận nhìn Liễu Chi khiến cho cả người nàng vô thức run lên.
Liễu Chi quay người lại, không muốn đối diện với biểu cảm có thể nói là thập phần đáng sợ của Tiêu Dã.
Nhưng sau đó lưng đã lại truyền đến cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Liễu Chi: “…”
Sao Liễu Nguyệt có thể ở chung với một con người đáng sợ như vậy chứ!
Nếu không phải Nhất Minh có việc thì ta đã bảo y đi theo cùng rồi!
Nàng sau đó liền cố đứng cách xa hắn, xong không ai nhìn thấy có ánh mắt từ xa đang âm thầm theo dõi tất cả.
Liễu Nguyệt nấp sau lùm cây ở Nhạn Uyên Các, hai mắt cô chăm chú quan sát tình hình của bên Liễu Chi.
Vốn ban đầu còn đang nghĩ xem làm cách nào mới có thể lấy được chiếc khăn tay ra khỏi người Tiêu Dã rồi xé tan nó trước mặt hắn.
Dù sao cũng không thể vô duyên vô cớ xé khăn của người ta được, phải có gì đó làm bàn đẩy cho mọi chuyện.
Vì thế nên khi Liễu Nguyệt sau khi nghe Liễu Chi cầu xin thì đã nảy ra một kế hoạch vô cùng là hợp lí.
Đầu tiên Liễu Chi sẽ viện lí do là bị mất đồ rồi tới Nhạn Uyên Các đòi lục soát, nói là Nhạn Uyên Các nhưng nàng sẽ nhắm tới phòng của Tiêu Dã là chính.
Mà căn bản không phải tìm đồ bị mất, cô cũng đã nói với nàng phải tìm ra bằng được chiếc khăn tay quan trọng đó.
Cuối cùng sau khi tìm ra rồi, Liễu Nguyệt sẽ xuất hiện, ra vẻ tức giận rồi xé chiếc khăn tay đó.
Nhiệm vụ hoàn thành.
Lại nhìn khung cảnh trước mắt, hình như chưa tìm ra chiếc khăn.
Liễu Nguyệt nhìn mà có chút sốt ruột, lại không biết ở đó còn có người sốt ruột hơn cả cô.
Tiểu thư người đâu rồi?!
Ra ngoài định đi tìm người, mẹ nó đám người này là sao!
Tiêu Dã tức đến run người nghĩ.
Tìm thì tìm đi, bắt ta lại làm gì.
Hai mắt của hắn đỏ ngầu đầy giận dữ hết nhìn Liễu Chi lại nhìn đám người ở trong.
Khi đó Tiêu Dã hắn còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra đã bị khống chế khoá chặt tay chân sau đó bịt miệng lại.
Hắn thật sự muốn chửi rống lên mà.
“Đại tiểu thư, không tìm thấy gì cả.”
Liễu Chi đứng khoanh tay, bày ra bộ dáng như đang nổi giận, nói: “Cái gì mà tìm không thấy! Lục soát kĩ cho ta, chắc chắn là ở trong đó.”
Đám người hầu thoáng e sợ.
Liễu Chi thì bọn họ đã quen cả rồi, nàng nói chung cũng thuộc kiểu tiểu thư gia giáo có chừng mực, không bao giờ ra tay với đám nô tì yếu thế như bọn họ.
Cơ mà chẳng ai đoán nổi hôm nay nàng ta bị làm sao, tự dưng nổi hứng vào đây gây sự.
Lí do mất đồ đến đứa con nít cũng đoán được chắc chắn là đang bịa chuyện để kiếm cớ gây sự.
Với người khác thì không sao, nhưng ở đây là Nhạn Uyên Các, Liễu Nguyệt trên dưới Liễu gia đều biết cô được Liễu Diễm Tư cưng chiều vô cùng.
Đợi đến khi Liễu Nguyệt trở về thấy cảnh người của mình bị ức hiếp, không biết đại tiểu thư của bọn họ hôm sau còn xuất hiện được không.
Chỉ là bọn họ có nghĩ cũng chẳng thể ngờ, người làm bọn họ e ngại nhất chính là kẻ ở sau thâu tóm tất cả mọi chuyện xảy ra.
“Sao còn đứng đực ra đó?” Liễu Chi lạnh lùng hỏi.
Sợ là thế nhưng chủ tử của bọn họ là Liễu Chi, không phải Liễu Nguyệt.
Sợ thì có làm được gì, mệnh lệnh của bề trên là tuyệt đối, cho dù bây giờ Liễu Chi có bắt bọn họ phải chết thì bọn họ cũng chẳng làm được gì ngoại trừ chết.
Đám người không dám cãi lời, quay lại tiếp tục tìm thứ nàng muốn thấy.
Phải đợi một hồi lâu sau, kết quả vẫn tìm không ra.
Liễu Chi có chút nôn nóng.
Chẳng nhẽ không có ở đây?
Vậy thì ở đâu?
Phải tìm ra cho bằng được…
“Tiểu thư, hay ta thử lục soát người hắn, nhỡ đâu…” Một nô tì ghé sát người nàng nói.
Liễu Chi bỗng nhận ra mình quả thực chưa có nghĩ đến chỗ đó.
Lập tức nói: “Mau, lục soát người hắn cho ta.”
Chiếc khăn sau đó thật sự đã được tìm thấy.
Nó được gấp ngay ngắn cẩn thận để trong người Tiêu Dã.
Liễu Chi ánh mắt đầy ghét bỏ nói: “Sao lại lấy ra cái khăn rách nát này cơ chứ.” Nhưng rồi nàng vẫn cầm lấy chiếc khăn.
Liễu Nguyệt sốt ruột nãy giờ cuối cùng cũng đến lúc ra sân.
Đang chuẩn bị xuất hiện bỗng lúc này có một chuyện bất ngờ diễn ra khiến ngay cả cô cũng phải đứng hình.
Xoẹt!
Chiếc khăn vậy mà bị chính Liễu Chi xé rách làm đôi.
Âm thanh xung quanh như bị cô đọng lại, chỉ có tiếng vải bị xé rách.
Liễu Nguyệt hai mắt trợn to, mặt rút hết huyết sắc không tin nổi nhìn nàng: “…”
Lại nhìn đến Tiêu Dã, biểu cảm trên mặt giờ phút này không rõ vui giận.
Liễu Nguyệt thoáng rùng mình, cảm tưởng như sắp có một trận cuồng phòng ập tới vậy.
Nghĩ thế cô liền gấp rút đi tới để dẹp yên mọi chuyện.
Nhưng đúng như Liễu Nguyệt nghĩ.
Ngay lúc này điều không tưởng đã xảy đến.
Tiêu Dã mạnh mẽ hất cả đám người cao to đang ghì chặt mình