Khuôn viên Hồng Cử.
Ánh hoàng hôn rọi lên gương mặt của Liễu Nguyệt cũng chẳng thể làm xua tan đi cảm giác lạnh đến rợn người đang toả quanh người cô.
Liễu Nguyệt nhìn thẳng về phía Phong Ngọc Nhi đang đứng đối diện mình, cất lời trước: “Gọi ta ra đây là để làm gì?”
“A Nguyệt, ta muốn hỏi cậu về chuyện của A Dã.” Phong Ngọc Nhi nói, “Bình thường là cậu với y đều là một cặp luôn đi với nhau.
Nhưng sao mấy tuần rồi ta không thấy A Dã tới đây học.
Có chuyện gì xảy ra rồi sao?”
Liễu Nguyệt đã là phản diện thì phải làm phản diện cho chót.
Vì vậy cô hạ giọng nói: “Ta được biết Phong tiểu thư đây đâu phải kiểu người hay đi quan tâm quá mức vào chuyện của người khác nhỉ? Hay là do ta đã nhìn sai?”
“Vậy thì phiền Liễu tiểu thư trả lời câu hỏi của ta trước.
Sau đó ta sẽ trả lời câu hỏi vừa rồi.”
Phong Ngọc Nhi nói.
Liễu Nguyệt khẽ nheo mắt, bộ dáng cợt nhả nhưng chứa đựng đầy sự nguy hiểm, cô lạnh lùng nói: “Hắn chết rồi, chẳng giấu gì ngươi, chính Liễu Nguyệt ta là người ra tay với hắn.
Phong tiểu thư đây còn câu hỏi nào thú vị hơn không?”
Phong Ngọc Nhi không ngờ cô sẽ nói thẳng ra như vậy.
Đáng giận hơn là Liễu Nguyệt không chút hối cải hay chột dạ vì điều đó.
Vì lẽ đó nàng trừng mắt, tức giận nói: “Liễu Nguyệt, ngươi đã giết người đó! Sao ngươi có thể làm như vậy? Lương tâm ngươi không cắn rứt vì chuyện đó sao?! Dù vậy A Dã huynh ấy cũng…”
“Cũng sao?” Liễu Nguyệt toả ra sát ý nồng nặc nhìn nàng, “Hắn thì có làm sao? Dù sao cũng chỉ là một tên rách rưới ta tiện tay nhặt về, hắn sống hay chết, cần ngươi quản sao?”
Phong Ngọc Nhi tức đến nỗi hai mắt nổ đom đóm: “Ngươi…!”
“Phong Ngọc Nhi, ta biết ngươi lương thiện không chịu nổi những loại chuyện như này.
Nhưng ta không giống ngươi, Liễu Nguyệt này cũng chẳng bao giờ phải nghe theo lời ai hết.
Ta làm gì, nó nằm trong quyền quyết định của ta.
Tên đó cũng vậy, thứ phế vật đáng chết đó thì có gì mà ta phải luyến tiếc, đúng là khi đó ta bị ngu rồi mới mủi lòng mang hắn vào nhà, nếu có thể quay về lại lúc đó, Liễu Nguyệt này chắc chắn sẽ sai người đánh chết hắn.
Bây giờ thì ngươi có thể cút khỏi tầm mắt của ta được rồi đấy.”
Lời của cô nói ra luôn có thể dễ dàng khiến người khác cho dù tốt tính đến mấy cũng phải phẫn nộ.
Nhưng Liễu Nguyệt không rảnh để tâm, vì mục đích của cô khi nói ra những từ đó ngay từ đầu đã muốn làm lòng người tức giận rồi.
[ Độ hảo cảm của nữ chính: 0% ]
Liễu Nguyệt châm ngòi xong cho cuộc chiến xoay người toan rời đi nhưng ngay lúc này cánh tay bỗng dưng bị nắm lấy, mà người làm điều đó lại không ai khác chính là Phong Ngọc Nhi.
Đáy mắt Liễu Nguyệt thoáng vụt qua sát ý nhìn nàng, nhưng Phong Ngọc Nhi vẫn cứng đầu nói: “Cho dù có như vậy…Nhưng nếu A Dã hắn còn sống…Ngươi có nguyện cho hắn cơ hội…”
“Buông ra.” Liễu Nguyệt nói, giọng nói của cô đáng sợ đến nỗi khiến Phong Ngọc Nhi cũng phải thoáng e sợ.
Nhưng với tính tình cứng rắn của nữ chính, nàng lại nhìn Liễu Nguyệt, nói: “Nếu ta nói A Dã còn…”
“Thì ngay tại đây ta sẽ đánh chết hắn.” Cô gằn giọng nói, “Giờ thì buông ra, trước khi ta không nể tình mà đánh ngươi.”
Bầu không khí giương cung bạt kiếm khiến cho người trong cuộc phải nghẹt thở.
Gió cây lay động, Phong Ngọc Nhi buông Liễu Nguyệt rồi từ từ lui ra sau, ánh mắt tràn trề thất vọng, nói: “Liễu Nguyệt, đúng là ta đã nhìn lầm ngươi.”
“Giờ ngươi mới nhận ra thì có lẽ đã quá muộn rồi.” Liễu Nguyệt âm u mà liếc xéo nàng, “Bổn tiểu thư mong rằng ngươi sẽ nhớ kĩ những lời ta nói ngày hôm nay.”
Nói xong câu đó, cô quay người dứt khoát rời đi.
Để cho người ở lại chỉ biết trơ mắt đứng nhìn.
Đợi đến khi bóng lưng của Liễu Nguyệt hoàn toàn biến mất, Phong Ngọc Nhi mới đưa mắt về một góc khuất không xa, nói: “Muội xin lỗi.”
Người đứng trong đó, âm thầm chứng kiến toàn bộ cuộc đối thoại của hai ngươi.
Vì bị tán cây và bóng tối che khuất không nhìn rõ vẻ mặt của hắn giờ đang vui hay giận.
Nhưng trái tim hắn, có lẽ đã hoàn toàn tan vỡ rồi.
…
Khoảng thời gian sau đó Liễu Nguyệt lao đầu vào học hành.
Thấy cô đột xuất chăm chỉ, ai nấy cũng phải trợn mắt há hồm vì độ khốc liệt của nó.
Ngoài trừ ăn ngủ nghỉ và học ra, Liễu Nguyệt quả thực cũng chẳng buồn chú tâm vào việc gì khác.
Mọi thú vui tỉ như ra hội chợ hay đi chơi nói chuyện phiếm, cô không hề tham