Liễu Nguyệt năm nay đã mười tám tuổi.
Chính là độ tuổi trăng tròn đẹp nhất trong đời của mỗi người.
Vậy là ngày cuối cùng cô và Tiêu Dã đi đến kết thúc với nhau đã là của năm năm về trước.
Nhưng liệu đó có phải là kết thúc?
_ _
“Bẩm, đã tới Liễu gia rồi ạ.”
Xe ngựa ngay sau đó dừng lăn bánh, một người mặc quan phục bước xuống.
Đằng sau người còn có tốp năm tốp ba hàng lính ở phía sau.
Ánh mắt nghiêm nghị nhìn cửa vào đang đóng chặt, y nói: “Gọi người cần gọi ra.”
Một tên có vẻ là tâm phúc của người đó lập tức tiến lên gõ cửa.
Cốc! Cốc!
“Ai vậy?”
“Hoạ công công tới, còn không mau mở cửa.”
Cánh cửa có lẽ cùng hoảng hốt hệt như người ở sau cửa, chưa đến năm giây sau cửa được đã mở ra.
Lão Bùi đứng ở đó, khom lưng cung kính nói: “Cung nghênh đại nhân, không biết có chuyện gì khiến người phải đích thân tới nơi này.
Nếu cần thiết ta sẽ lập tức đi báo lại cho lão gia…”
“Không cần, ta tới đây là đặc biệt nghe theo phân phó của bên trên mà truyền đạt lại lời của người.
Vị Liễu nhị tiểu thư hiện giờ đang ở đâu, gọi ra đây nghe thánh chỉ.” Hoạ công công nói.
Lão Bùi nghe vậy vội cho người đi gọi Liễu Nguyệt tới.
Nhạn Uyên Các.
“Nhị tiểu thư, người nghĩ thử xem.
Thiếu gia của ta ra tay đều không nể tình gì hết.
Chân tay ta xây xước hết cả rồi này.” Lâm Nhất Dương nói, thêm vào đó là biểu cảm ấm ức nhóc con bị bắt nạt.
Liễu Nguyệt nghe vậy cười nói: “Là ngươi đồng ý đấu kiếm với Liễu Hạo trước, giờ còn bày đặt thua cuộc tới đây làm nũng?”
“Tiểu Nguyệt ngươi thấy chưa, mặt tên này mẹ nó còn dày hơn cả ta.” Liễu Hạo ở bên nói, “Hắn cũng đánh lại ta mấy phát chứ bộ.
Ngươi nhìn này.”
Nói rồi cậu ngay lập tức vạch lên phần cánh tay có một vệt đỏ ra cho cô xem.
Liễu Nguyệt nhìn thấy thì nhíu mày, nói: “Đánh cũng chỉ là để luyện tập, đừng dùng sức qua.
Mà cái này ngươi cũng coi là vết thương à?”
Liễu Hạo trừng mắt nhìn Liễu Nguyệt, ngay đúng lúc cậu định mở miệng nói lại cô thì có một nữ tì hớt hải chạy tới, nói: “Bẩm nhị tiểu thư, tam thiếu gia, bên ngoài đang có Hoạ công công đợi tiểu thư.
Hình như là có chuyện cần nói.”
“Hoạ công công?” Lâm Nhất Dương hoàn toàn xa lạ với cái tên này.
Mà không chỉ có mỗi y thấy lạ, ngay cả Liễu Nguyệt còn chẳng biết người này là ai.
Liễu Hạo hỏi: “Họa công công? Ai đấy, Tiểu Nguyệt, ngươi quen ông ta à?”
Cô lắc đầu, nói: “Không biết.”
“Nhưng để ta ra xem là kẻ nào muốn đích thân gặp ta.” Liễu Nguyệt nói, cô sau đó đứng lên, nói với nữ tì vừa tới: “Ngươi nói cho ta biết tình hình đại khái xem nào.”
Bên phía Lão Bùi và Hoạ công công.
Mắt thấy Liễu Nguyệt đang gần đi tới, Lão Bùi ngay lập tức chạy tới, nói nhỏ với cô: “Nhị tiểu thư, bọn họ bên phía triều đình phái xuống, người đặc biệt phải cẩn thận.”
Liễu Nguyệt khẽ gật đầu với ông, nói nhỏ: “Ta biết rồi.” Rồi tiến gần hơn về phía đám người đang đứng đó, hỏi: “Không biết điều gì khiến cho một người cả ngày bận rộn như Hoạ công công đây lại phải dành thời gian quý báu tới đây để gặp ta vậy?”
Hoạ công công thấy cô, đánh giá một lượt rồi mới lãnh đạm đáp: “Là phía bên trên đặc biệt phái ta tới để đưa thư mời cho Liễu nhị tiểu thư.
“Phía bên trên đó, ta có quen biết gì không?” Liễu Nguyệt hỏi.
“Có lẽ Liễu nhị tiểu thư biết đấy.” Hoạ công công nói, ngay sau đó giọng lập tức nghiêm lại, dõng dạc nói to: “Hoàng thượng có chỉ, Liễu nhị tiểu thư Liễu Nguyệt, vào ngày này tuần sau, đúng giờ Dậu tối ở hoàng cung có yến tiệc sắc phong.
Đặc biệt mời Liễu nhị tiểu thư tới dự, không thể không có mặt.
Khâm thử!”
Liễu Nguyệt mặt không đổi sắc đưa tay ra để